Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:55:03
Lượt xem: 355
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời đại chỉ một ít cơ hội xa. Nhiều cả đời từng bước chân khỏi nơi sinh , cả đời từng tàu, thậm chí còn cảm thấy kính sợ khi tàu hỏa lớn.
Nghiêm Lỗi dặn cô: “Đừng mất tiền.”
“Yên tâm.” Kiều Vi : “Anh em để ở đấy.”
Là Kiều Vi qua nguyên tác, vì góc của Thượng đế nên để tránh xảy một chuyện ghê tởm, cô trực tiếp tìm thợ may một chiếc túi vải nhỏ, đeo cổ, đặt bên .
Đợi đến khi mất tiền mới đấu với đám họ hàng thích kỳ quái cực phẩm chẳng gì thú vị, ho cả, trực tiếp cắt đứt từ gốc rễ còn hơn!
Tuy ở kiếp nhưng tàu hỏa qua đêm cũng là chuyện gì thoải mái và dễ chịu. Đây vẫn là thời đại đồ dùng giường ngủ dùng một .
Kiều Vi dắt Nghiêm Tương, Nghiêm Lỗi đưa hai lên tàu.
May mắn , vì là toa giường nên điều kiện vệ sinh thực sự hơn nhiều. Ngay cả thái độ của nhân viên phục vụ cũng khá hơn.
Đặc biệt khi thấy bọn họ là gia đình quân đội.
Nghiêm Lỗi dùng vé đồ dùng giường ngủ để nhận vật dụng giường, ba cùng tìm toa.
Vừa mở cửa bên trong, Nghiêm Tương chợt thốt lên: “Oa~”
TBC
Đối với những thứ mới lạ từng thấy bao giờ, trẻ con luôn mang theo sự ngạc nhiên và thỏa mãn đầy vui sướng như .
Ngay cả lớn xong cũng cảm thấy như thể thế giới mà quá quen thuộc và chán ngấy bỗng trở nên tươi hơn.
Kiều Vi bế Tương Tương lên giường bên đợi Nghiêm Lỗi trải đồ dùng giường ngủ của họ xong mới cởi giày cho Nghiêm Tương, đặt bé lên giường của họ.
Nghiêm Tương lăn một vòng: “Bố ơi, bố ơi! Giường thích thật đấy!”
Nhân viên phục vụ đến kiểm tra vé.
Nghiêm Lỗi dậy, tay vịn khung cửa toa, vì quá cao nên cúi đầu, hỏi: “Đồng chí, giường nhiều ?”
Được một sĩ quan cao trai hỏi chuyện nên thái độ phục vụ của nhân viên : “Không nhiều, hôm nay chỉ vài toa , còn đều trống.”
Không ngày lễ tết nên nhiều tàu.
Hơn nữa, một cán bộ công tác, nếu đến cấp bậc thể mua vé giường nhưng chỉ mua ghế cứng thì đơn vị vẫn báo cáo theo tiêu chuẩn giường để tiền. Khoản chênh lệch giữa hai loại sẽ thuộc về họ.
Vì , nhiều cán bộ sẽ mua ghế cứng khi công tác.
Thời buổi là như . So với sự thoải mái của bản , tiết kiệm một tiền để dùng cho gia đình thì hợp lý hơn. Ngay cả cán bộ cũng thế.
Dù thì nhà nào cũng một đàn con nuôi, hơn nữa đặc điểm của thời đại là, trong một gia đình lớn, một phát đạt thì giúp đỡ cả nhà, thể chỉ lo cho mỗi gia đình nhỏ của .
Nghiêm Lỗi chằm chằm cô gái trẻ, nhẹ nhàng nhờ vả: “Vợ và con xa một . Nếu lên nữa, xin đừng sắp xếp ở chung, hãy cố gắng để họ ở một phòng riêng ?”
Một đàn ông trai yêu vợ thương con như , cô gái trẻ cảm thấy tan chảy, đồng ý ngay: “Anh yên tâm, chúng luôn chăm sóc phụ nữ và trẻ em.”
Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng đưa yêu cầu: “ mua thêm một vé giường cho con, thêm một bộ đồ dùng giường ngủ nữa.”
Cô nhân viên phục vụ : “Không thể mua thêm giường . sẽ cấp thêm cho một bộ đồ dùng giường ngủ.”
Cán bộ cấp phó và sĩ quan cấp đoàn trở lên mới thể mua vé giường . vì hạn chế tàu nên thể dùng giấy tờ của khác để mua. Vé giường mà Tiểu đoàn trưởng Lý mua để đưa Lục Mạn Mạn về nhà chính là dùng giấy tờ của Nghiêm Lỗi. Vé giường thể tùy tiện mua thêm.
nhân viên phục vụ sẽ cấp thêm cho họ một bộ đồ dùng giường ngủ, nghĩa là họ trả tiền giường mà vẫn thêm một giường.
Nghiêm Lỗi mỉm nhẹ nhàng khen ngợi: “Đồng chí, cô đúng là xinh còn bụng, đơn vị đường sắt nên nhiều hơn những đồng chí trẻ như cô, sức sống, trách nhiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-245.html.]
Cô nhân viên phục vụ khen đến nỗi mặt đỏ bừng: “Anh quá khen , đây là việc chúng nên , vì nhân dân phục vụ.”
Cô gái trẻ dẫn lấy thêm đồ dùng giường ngủ.
Nghiêm Lỗi nháy mắt với Kiều Vi theo.
Kiều Vi: “…”
Kiều Vi mở mang tầm mắt.
Thì đời vốn tồn tại đàn ông trai và phụ nữ xinh gái!
Bình thường đối với các cô gái trẻ, cán bộ già nhà cô còn chẳng thèm , là bản năng sinh lý, mà là do tính tự chủ cao!
Thường ngày cũng chẳng bao giờ trêu chọc các em gái xinh, là trêu chọc, mà là cần những chuyện “mặt dày” như thế.
Bây giờ vì vợ con, mặt mũi là gì, chẳng chỉ với cô gái trẻ và vài câu êm tai thôi .
Không chuyện gì mà đoàn trưởng Nghiêm !
Lúc tàu dừng khá lâu, đủ để đoàn trưởng Nghiêm loay hoay một hồi, trải thêm một cái giường cho con.
Nghiêm Tương vui: “Con cũng giường !”
Nghiêm Lỗi dặn dò Kiều Vi đủ điều cần lưu ý mới xuống tàu.
Anh còn mãi sân ga, từ ngoài cửa sổ trông hệt như một hòn vọng thê.
Chưa từng thấy đoàn trưởng Nghiêm như , Kiều Vi buồn chết, cô cố nhịn, mặt nghiêm túc: “Biết , đừng lo, về , về .”
Đương nhiên là Nghiêm Lỗi chịu , khi tàu khởi hành, lời cuối cùng dặn Kiều Vi là: “Nhớ nhé, ở nhà ai em ấm ức. Mẹ cũng .”
Dù Nghiêm Lỗi cũng là lớn lên ở nông thôn, chứng kiến nhiều cảnh chồng hành hạ con dâu.
Rõ ràng là một bà lão mặt mũi hiền lành, đối xử với ai cũng , rõ ràng là trái tim nhân hậu, thể khác chịu khổ một chút nào, chỉ riêng đối với con dâu thì độc ác như quỷ.
Là đàn ông, tuy thể hiểu nhưng Nghiêm Lỗi thừa nhận sự thật .
Chuyến về của Kiều Vi là báo hiếu.
Mẹ kiếp, ai vợ ấm ức!
Đoàn trưởng Nghiêm sinh tử mới địa vị như ngày hôm nay, vốn là kẻ để khác hành hạ, càng là kẻ nhu nhược chính kiến.
Anh bám cửa sổ với cô: “Em đừng nhút nhát để khác bắt nạt, chuyện gì nên cãi thì cứ cãi. Chỉ xét đúng sai, xét phận.”
Kiều Vi nắm tay , thể cảm nhận sức mạnh của .
“Không em chịu án, em về nhà .” Cô mỉm : “Hội đấu tố em còn sợ. Anh đừng lo.”
Nghiêm Lỗi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, tàu khởi hành mới buông tay, theo đoàn tàu màu xanh lá đang xa dần.
“Mẹ ơi, đừng sợ.” Nghiêm Tương nghiêm túc tuyên bố với Kiều Vi: “Bố ở đây, con sẽ bảo vệ .”
Kiều Vi cong cả mắt: “Được.”
Tàu tăng tốc, chạy ầm ầm.
Tới giờ ăn, Kiều Vi : “Đi thôi, chúng đến toa ăn ăn cơm.”