Ba năm , mới xuyên đến đây, vẫn còn là một tên tiểu thái giám ai thèm để ý. Hôm đó vài tên thái giám già bắt nạt, nổi, cầm cây chổi xông tới đ.á.n.h đuổi bọn chúng .
Lúc đó , đôi mắt đỏ hoe, hệt như một chú nai con lạc bước đang kinh sợ. Khi còn thầm nghĩ, tiểu Hoàng đế trông thật mã, đáng tiếc là một tên bù ức hiếp.
Nào ngờ ...
"Đang nghĩ gì ?" Giọng của Phó Thanh Chu kéo về thực tại. Chẳng dậy từ lúc nào, tiến sát đến mặt .
"Không gì." Ta lảng tránh ánh mắt của .
"Ái khanh!" Hắn đột ngột vươn tay, nâng cằm lên, ép đối diện với , "Khanh vẻ sợ Trẫm."
Ta đương nhiên sợ ! Một kẻ mà cứ ngỡ là đồng nát, hóa là vàng ròng, ai mà sợ chứ?
"Không ." Ta cứng miệng.
"Vậy ?" Hắn khẽ , ngón tay lướt nhẹ làn môi của , "Vậy tại khanh dám Trẫm?"
Động tác của mang theo sự ám mãnh liệt, khiến cứng đờ, "Bệ hạ, xin hãy tự trọng."
"Tự trọng?" Hắn ghé sát hơn, gần như chạm môi , "Đêm qua khi khanh ở Trẫm, bảo Trẫm tự trọng?"
Đầu óc nổ tung, m.á.u dồn hết lên mặt, "Ngươi... ngươi vô liêm sỉ!"
"Trẫm còn thể vô liêm sỉ hơn thế nữa cơ." Hắn đoạn, định cúi xuống hôn .
09.
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc , cửa Ngự Thư Phòng gõ vang.
"Bẩm Bệ hạ, Nhiếp chính vương cầu kiến ạ!" Là giọng của Tổng quản thái giám.
Nhiếp chính vương là hoàng thúc của Phó Thanh Chu, cũng là thế lực duy nhất trong triều thể phân đình kháng lễ với .
Động tác của Phó Thanh Chu dừng . Hắn thẳng dậy, liếc một cái, trong ánh mắt mang theo sự hài lòng vì phá hỏng chuyện .
"Cho thúc ." Hắn khôi phục dáng vẻ đạm mạc thường ngày, trở về long ngai.
Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vã lùi sang một bên.
Rất nhanh đó, một nam t.ử trung niên khoác mãng bào vương bước . Thân hình cao lớn, diện mạo uy nghiêm, đôi mắt sắc sảo đến đáng sợ.
"Thần, tham kiến Bệ hạ!" Nhiếp chính vương hành lễ, nhưng ánh mắt dừng .
Ánh mắt tràn đầy sự dò xét và dò dẫm.
Tim trùng xuống. Vị chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong nguyên tác, mưu sâu kế hiểm, thủ đoạn tàn độc. Phó Thanh Chu năm xưa giành quyền lực, cuối cùng cũng chỉ thắng trong tấc gang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-thanh-gia-thai-giam-lo-ngu-voi-hoang-de/chuong-3.html.]
"Hoàng thúc miễn lễ." Phó Thanh Chu nhàn nhạt mở lời, "Không hoàng thúc tới đây việc gì?"
Nhiếp chính vương thẳng , ung dung : "Bệ hạ, thần gần đây Người đối với Cố công công... phần trọng dụng?" Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "trọng dụng".
Mí mắt giật nảy một cái. Lão Hồ ly , khứu giác thật nhạy bén !
10.
Phó Thanh Chu sắc mặt đổi: "Cố ái khanh vì nước phân ưu, Trẫm trọng dụng khanh , gì là thể?"
"Vì nước phân ưu?" Nhiếp chính vương lạnh một tiếng, "E là Bệ hạ quên mất, kẻ tên Cố Thanh Thời thao túng triều chính, thâu tóm hoàng quyền như thế nào ?"
Hắn đầu , ánh mắt trở nên hung hiểm: "Một tên yêm nhân (thái giám) mà cũng dám vọng bàn quốc sự, thậm chí còn mê hoặc Quân chủ! Bệ hạ, loại gian nịnh nhất định nghiêm trị!" Lời , thiếu điều chỉ thẳng mũi mà mắng là "yêu phi" họa quốc.
Ta cúi đầu, im lặng một lời. Ta đang đợi phản ứng của Phó Thanh Chu. Đây cũng chính là một bài kiểm tra. Ta xem xem, trong lòng , rốt cuộc vị trí gì.
Ngự Thư Phòng rơi một lặng c.h.ế.t chóc.
Hồi lâu , mới thấy giọng của Phó Thanh Chu vang lên: "Hoàng thúc xong ?" Giọng bình thản, vui giận.
"Nói xong ."
"Vậy thì lui xuống ." Phó Thanh Chu phất tay, ngữ khí mang theo một chút thiếu kiên nhẫn, "Ái khanh của Trẫm, trong lòng Trẫm tự tính toán, nhọc hoàng thúc phí tâm."
Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn đại khái ngờ tới, vị tiểu Hoàng đế vốn luôn ngoan ngoãn lời thể vì mà công khai đối đầu với . Hắn chằm chằm , ánh mắt hận thể khoét lên hai cái lỗ.
Cuối cùng, lão Hồ ly phất tay áo, hậm hực rời .
11.
Sau khi Nhiếp chính vương khỏi, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn hai chúng . Không khí chút vi diệu.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
"Sợ ?" Phó Thanh Chu đột nhiên hỏi.
Ta ngẩng đầu : "Sợ cái gì?"
"Sợ hoàng thúc đối phó với khanh."
"Hắn chẳng sớm đối phó với ?" Ta nhếch môi, "Thêm một cũng chẳng nhiều, bớt một cũng chẳng ít." Đây là sự thật. Cái danh "gian thần" diễn quá thành công, sớm là cái gai trong mắt, miếng thịt trong hố của Nhiếp chính vương .
Phó Thanh Chu định thần một hồi, bỗng nhiên bật : "Cố Thanh Thời, gan của khanh đúng là nhỏ." Hắn dậy, từng bước một tiến về phía .
Ta theo bản năng lùi , cho đến khi lưng chạm vách tường lạnh lẽo, còn đường lui. Hắn giam cầm giữa hình và bức tường, hai tay chống ở hai bên .
"Thế nhưng, Trẫm thích thế đấy." Hắn cúi đầu, ghé sát tai thì thầm.