XUYÊN THƯ THÀNH GIẢ THÁI GIÁM, LỠ NGỦ VỚI HOÀNG ĐẾ - Chương 7: HẾT

Cập nhật lúc: 2025-12-19 19:26:42
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt đỏ ửng, dùng khuỷu tay thúc một cái: "Chẳng đắn gì cả!"

Hắn càng ôm chặt hơn, "Ta chỉ cùng trải qua những ngày tháng bình dị nhất. Mỗi ngày cùng thức dậy, cùng ăn cơm, cùng tản bộ."

"Cố Thanh Thời, cần giang sơn, chỉ cần ."

22.

Ta thừa nhận, những lời của cho lay động. Một vị Đế vương, nguyện vì ngươi mà buông bỏ cả giang sơn. Sự cám dỗ bực , ai mà cưỡng ?

Ta xoay , chủ động đặt lên môi một nụ hôn. Hắn thoáng ngẩn , nhưng lập tức phản khách vi chủ, nụ hôn thêm sâu đậm.

Chúng hôn từ cửa viện, hôn mãi cho đến tận trong phòng ngủ. Y phục rơi lả tả đầy đất. Đến khi nhận thức việc, thì đè chặt giường.

"Thanh Thời!" Giọng khàn đặc đến đáng sợ, "Ta chờ ngày , chờ lâu ."

【Nhiệm vụ mới: Cùng mục tiêu công lược khám phá chân lý hài hòa của sinh mệnh.】

【Phần thưởng: Mở khóa tình tiết ẩn.】

【Hình phạt thất bại: Không .】

Nhìn nhiệm vụ , nhịn mà bật . Cái Hệ Thống , quả thực ngày càng nhân tính hóa .

Ta vươn tay, vòng qua cổ Phó Thanh Chu, ghé sát tai thì thầm: "Vậy còn chờ gì nữa?"

23.

Ngày hôm , tỉnh dậy trong một trận đau nhức khắp rã rời khắp thể.

Phó Thanh Chu đang chống đầu, vẻ mặt thỏa mãn , "Chào buổi sáng, Thủ phụ đại nhân của !"

Ta lườm một cái, định dậy nhưng cảm thấy thắt lưng như gãy đôi.

"Đều tại !" Ta lên tiếng tố cáo.

"Phải , đều tại ." Hắn tính nhận , sáp gần: "Tại quá yêu mà thôi."

Ta câu tình tứ thẳng thừng cho ngượng ngùng, vội trùm chăn kín đầu.

lúc , Hệ Thống trong đầu đột ngột vang lên.

【Ting! Nhiệm vụ "Sinh mệnh hài hòa" thành!】

【Phần thưởng: Đang mở khóa tình tiết ẩn...】

Một đoạn ký ức lạ lẫm tràn đại não . Đó là ở một thời khác, thời hiện đại.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang máy tính, tập trung cao độ lách gì đó. Gương mặt , rõ ràng chính là Phó Thanh Chu.

Và thứ đang , là một cuốn tiểu thuyết mạng.

Tên cuốn tiểu thuyết là: 《Gian Thần Nan Vi》 (Làm Gian Thần Thật Khó).

Tên nhân vật chính là: Cố Thanh Thời.

24.

Ta ngây . Hóa , xuyên sách. Mà là xuyên cuốn tiểu thuyết do chính Phó Thanh Chu ?

Vậy còn ...

Ta mạnh bạo chui khỏi chăn, chằm chằm Phó Thanh Chu. Biểu cảm mặt chút mất tự nhiên.

"Huynh… nhớ ?" Hắn cẩn trọng hỏi.

"Vậy nên cũng là xuyên tới?" Ta hỏi .

Hắn gật đầu: "Cuốn tiểu thuyết đó là do . Viết một nửa thì gặp t.a.i n.ạ.n xe cộ, tỉnh trở thành vị tiểu Hoàng đế trong sách."

"Ta đến sớm hơn một năm."

"Lúc tìm thấy , vẫn còn là một tên tiểu thái giám ngây ngô ngơ ngác, liền , chắc chắn cũng tới đây ."

Ta cố tiêu hóa khối lượng thông tin khổng lồ , hồi lâu thốt nên lời, "Vậy nên ngay từ đầu, nắm rõ bộ tình tiết?"

"Ừ."

"Thế mà còn trơ mắt như một kẻ ngốc, cực khổ cày điểm thù hận?" Ta bắt đầu thấy tức tối.

"Bởi vì..." Hắn chút ngượng ngùng gãi đầu, "Bởi vì thấy dáng vẻ nỗ lực 'tìm đường c.h.ế.t' của , đáng yêu."

Ta: "..."

Ta tức đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu. Ta vớ lấy cái gối đập mạnh , "Phó Thanh Chu! Ta để yên cho !"

25.

Ta và Phó Thanh Chu "đánh" một trận ngay giường. Dĩ nhiên, kết cục vẫn là đè xuống, "ăn sạch sành sanh".

Sau đó, bò trong lòng , vẫn còn hậm hực thôi, "Đồ lừa đảo đại tài."

"Ừ, là kẻ lừa đảo." Hắn hôn lên trán .

"Vậy tại khi đó cuốn sách rách nát ?"

"Bởi vì..." Hắn dừng một chút, giọng trở nên vô cùng dịu dàng, "Bởi vì nhân vật Cố Thanh Thời , vốn xây dựng dựa hình mẫu của một thầm thương trộm nhớ từ lâu."

Tim đập mạnh một nhịp: "Người đó... là ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-thanh-gia-thai-giam-lo-ngu-voi-hoang-de/chuong-7-het.html.]

"Ừ."

Hóa , ở Thế giới , chúng là bác sĩ cùng một bệnh viện. Hắn ái mộ lâu nhưng mãi dám tỏ tình, chỉ thể đem tâm tư gửi gắm trang sách. Không ngờ, một vụ t.a.i n.ạ.n ngoài ý khiến chúng gặp ở một Thế giới khác, bằng một cách thức khác.

Đây gọi là gì đây? Định mệnh an bài?

Ta tựa lồng n.g.ự.c , lắng nhịp tim mạnh mẽ, bỗng cảm thấy tất cả những điều đều còn quan trọng nữa. Dù là xuyên sách, xuyên câu chuyện của , điều quan trọng nhất là, chúng ở bên .

"Phó Thanh Chu!" Ta ngẩng đầu , "Ta yêu ."

Hắn sững sờ, trong đôi mắt lập tức bùng nổ một niềm vui sướng tột cùng. Hắn ôm chặt lấy , như khảm tận xương tủy, "Ta cũng yêu , Thanh Thời. Mãi mãi yêu !"

【Ting! Nhiệm vụ tối thượng thành!】

【Chúc mừng Ký chủ, cùng thương của , từ nay về , ngày rộng tháng dài.】

[Hết]

Mình giới thiệu một bộ cổ đại khác do nhà up lên web MonkeyD ạ:

NƯƠNG TỬ TA LÀ THIÊN TIÊN

Tác giả: Lưu Niên Tự Thủy

Ta vốn là một gã độc sơn dã nghèo khó, mãi chẳng cưới nương tử.

Vị quý nhân sa cơ mắc bệnh , ép gả cho , lấy cớ là để xung hỷ.

Thôn dân núi ai nấy đều gặp vận "chó ngáp ruồi" mà rước một tiên nhân giáng trần.

Họ nào , vị tiên là một khối băng cứng ngắc, luôn luôn tỏ vẻ ghét bỏ .

đành chịu, , bởi đến mức khiến tâm can rung động thôi.

Ta khác hãm hại, bày mưu tính kế, nên dốc lòng chăm sóc, giúp truyền tin về kinh thành.

Sau , gia quyến của tìm đến, và cùng họ còn cả vị hôn phu của .

Ta tận mắt trông thấy Mục Thanh Từ vui vẻ với vị hôn phu , để phủi chiếc lá khô vương vai. Hai cạnh , quả thật là xứng đôi lứa vô cùng.

Vốn dĩ là vầng trăng thanh khiết trời, lẽ nào thể để mắt đến một gã thô kệch sơn cước như ?

Ta quyết định sẽ đổi sang ngọn núi khác để sinh sống.

Thế nhưng, chỉ định bụng lời từ biệt cho đạo, thì thấy Mục Thanh Từ trực tiếp đ.â.m xuyên qua vị hôn phu .

Trên mặt còn vương vài vệt m.á.u tươi, ánh mắt lạnh lẽo mà quyến rũ thẳng : "Hạng cặn bã thì g.i.ế.c là xong, chỉ là... Thiết Trụ, nỡ xa , đành dùng cách 'ngủ' để khuất phục mới thôi."

Chương 1:

1.

Ngày thành , thôn dân trong núi kéo đến chật như nêm, ai nấy đều xem náo nhiệt. Họ mang theo đủ thứ sản vật rừng núi, tò mò rướn mắt trong phòng.

"Nào nào, Thiết Trụ ơi, mau cho chúng xem mặt tân nương chứ!"

Mặt rạng rỡ niềm vui cưới nương tử, nhưng vẫn giữ chút lễ nghi với tân nương, nhỏ giọng hỏi: "Nương tử, ngươi thể vén khăn che mặt xuống ?"

Mục Thanh Từ giữ im lặng, nghĩ đồng ý, bèn gãi đầu từ chối: "Các vị hương , nương t.ử còn e thẹn, thực sự tiện. Để bày tỏ lòng thành, ngoài sân bày sẵn vài mâm rượu thịt, xin mời cùng thưởng thức!"

Thôn dân lập tức ùa ngoài, cốt chiếm vị trí .

Bà mai lấy một hộp bánh ngọt, liếc tân nương dặn dò: "Đây là món ngươi dặn mua, đừng để tân nương đói."

"Đa tạ thẩm."

Chờ hết, mới vén khăn che mặt lên, trông thấy tân nương của , khỏi nuốt khan một tiếng.

Mục Thanh Từ ngay ngắn sập gỗ, tiên tư ngọc mạo, vẻ ngoài thanh lãnh cô độc đỉnh núi cao, tựa như tiên nhân Nguyệt Hoa trong truyền thuyết. Căn phòng của chẳng khác gì nhà tranh sơn dã của nhà nông, dù cố gắng dọn dẹp cho tươm tất hơn. Mục Thanh Từ ở đó, rõ ràng như một món đồ sứ quý giá rơi đống gạch vụn tầm thường.

Ta đưa hộp bánh ngọt cho , trong lòng khỏi lo lắng bất an, "Ăn ."

Mục Thanh Từ khẽ ngước mắt lên, đó là một đôi mắt đào hoa tuyệt , nhưng bên trong như kết băng suốt ba chín ngày rét buốt.

Tay cứng đờ giữa trung. Rõ ràng dốc hết tiền bạc để sắm sửa, hộp bánh ngọt trong tay cũng là công sức mới mua . Thế nhưng, ánh mắt nhẹ bẫng chỉ một cái thấu chỉ là một gã hán t.ử nghèo khó trong núi.

Ta sợ vui, đành tháo chạy một cách luống cuống.

2.

Bên ngoài vẫn đang náo nhiệt. Thạch Đầu, thiết của , khoác vai , say khướt : "Huynh , chúc mừng ngươi cưới hiền thê. Sao ? Xinh ? Ta nhân lúc gió lén liếc một cái, nãi nãi cha nó ơi, như tiên nữ đó!"

"Ngươi thấy sớm?"

"Thấy chút xíu thôi mà, cái cằm, cái môi nhỏ nhắn đó, còn hơn cả Hoa khôi trong trấn nhỏ. Thiết Trụ , ngươi đúng là may mắn tột đỉnh ."

Ta cố nặn nụ hề hề, vị tiên trông thì thật, nhưng lạnh lùng còn vẻ ghét bỏ .

Thạch Đầu dường như nhận nỗi buồn bực của , kéo sang chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: "Có tân nương ghét bỏ ngươi ?"

Ta lập tức ngẩng đầu Thạch Đầu, ý như hỏi: Sao ngươi ?

Thạch Đầu ngửa cổ ha hả, vỗ vai , từ từ : "Huynh đây cũng là kẻ từng trải. Hồi đó nương t.ử mới cưới cũng ghét bỏ là gã thô kệch, chắc chắn chăm sóc khác. Sau trình diễn cho nàng thấy sức hấp dẫn của . Giờ đây, tẩu t.ử của ngươi mê đến nỗi rời nửa bước."

"Triệu Thạch Đầu, dạy hư khác đúng !" Nương t.ử của Thạch Đầu túm lấy tai .

Thạch Đầu cầu xin tha thứ, cuối cùng để một câu: "Nương t.ử lạnh đến mấy, cứ ủ ấm nhiều ."

Ta hề với Thạch Đầu và rằng, Mục Thanh Từ là nương t.ử của .

Loading...