Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-11-12 04:24:08
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

160.  Đắc ý

 

Lâm Uyển ghé sát cửa sổ xe, Diệp An An đang đùi suýt chút nữa ngã, nhưng bà chú ý.

"Chị Lưu! Hôm nay cơm sớm thế ?"

Thấy ai , Lâm Uyển chủ động tay, lớn tiếng chào một phụ nữ trung niên thò đầu từ cửa sổ nhà bếp.

Người phụ nữ trung niên đó thấy Lâm Uyển, mắt suýt chút nữa rớt ngoài.

"Lâm Uyển? Bà xe ?"

Lâm Uyển đắc ý thôi: "Ôi chao, chẳng là con gái thứ hai nhà đưa chú rể về thăm đấy ? Thế nên xe của nó về đây."

"Ghê gớm thật! Con Kiều Kiều nhà bà lấy nhà chồng đến mức nào thế!"

Chị Lưu kinh ngạc ngớt.

Xe lái chậm đến mấy, cũng đến sâu nhất trong sân lớn, dừng ở cửa đơn vị cuối cùng.

Từ cửa đơn vị lên, tầng hai chính là nhà họ Diệp.

Trong đơn vị cuối cùng là lãnh đạo nhà máy thép, năm xưa bố của Diệp Kiều cũng là một trong những đầu nhà máy thép, nếu thì dù ông mất gần mười năm, Lâm Uyển và những khác cũng thể ở trong một căn hộ như .

, phận của họ dù cao đến mấy, cũng từng thấy ai lái xe đến thăm vợ bao giờ!

Người thò đầu hóng hớt quá nhiều.

Đón ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ của những , Lâm Uyển ngẩng cao đầu bước xuống xe.

"A Thừa, Kiều Kiều, mau mau mau, theo lên lầu. Mẹ pha sữa mạch nha cho các con uống."

"Vâng ạ." Lục Thừa cũng mất mặt, xuống xe ngoan ngoãn đáp lời. Sau đó ngăn Diệp Kiều xuống xe. "Kiều Kiều, em đợi lát nữa xuống, mang đồ lên ."

Diệp Kiều dừng động tác, cũng khẽ với : "A Thừa, bộ tịch thôi là . Mẹ em là voi đòi tiên lắm."

"Ừm."

Lục Thừa khẽ gật đầu, lớn tiếng gọi Lâm Uyển.

"Mẹ ơi, mấy thùng carton để ?"

Lâm Uyển đang cao giọng chuyện đắc ý với mấy chị em hàng xóm chạy đến, mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng.

"Để ở nhà."

"Vâng." Lục Thừa đáp lời dứt khoát, mở cốp xe và vác thùng carton lên.

Anh khỏe, chiếc thùng carton mà Lâm Uyển lôi , dễ dàng cầm lấy, bước chân nhanh chóng lên lầu.

Khu tập thể là kiểu nhà ống điển hình, một tòa nhà hai cầu thang hai bên, lên là hành lang chung của hơn chục gia đình, hành lang dài chất đầy đồ đạc của mỗi nhà.

Lục Thừa hình cao lớn, khó khăn lắm mới tiếp với đống đồ.

Anh đếm nhà tìm.

Anh hỏi Diệp Kiều, nhà của nhà họ Diệp là 207, ở vị trí giữa.

"Anh là...?"

Lục Thừa mở cửa, cao 1 mét 75, hình gầy, chân trái thọt, cơ thể sẽ vô thức nghiêng về bên , trọng tâm dồn chân .

Anh mỉm , đoán phận của đối phương.

"Chắc là rể đúng ? Em là yêu của Diệp Kiều, em tên là Lục Thừa."

Trần Đại Hải từng vợ một cô em gái, đây đến nhà theo thủ tục cưới hỏi (chủ yếu là đưa tiền lễ hỏi) cũng chỉ gặp thoáng qua. Lúc đó, ấn tượng của Trần Đại Hải về em vợ là , ôm vợ đến suyễn ngừng.

Không ngờ, nhiều năm gặp, cô kết hôn, còn lấy một chồng trông mã như , cách ăn mặc và khí chất của , Trần Đại Hải ngay lập tức cảm thấy tự ti.

Anh tránh ánh mắt của Lục Thừa, lùi hai bước, ấp úng đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-160.html.]

"Anh ... ."

Lục Thừa hề sợ sệt, cầm thùng carton , quét mắt một vòng, chính xác đưa đồ phòng chứa đồ trong phòng khách.

Nhìn thấy hơn nửa diện tích phòng chứa đồ thùng carton, chai lọ chiếm dụng, chỉ một chiếc giường đơn nhỏ tủi đặt ở góc, Lục Thừa thầm thở dài, nở nụ .

"Anh rể, cửa lớn đừng vội đóng, em xuống lấy nốt đồ còn lên."

Anh nỡ để vợ vác đồ, nãy dặn dò Diệp Kiều đừng động tay.

Quay tầng một, bên ngoài chiếc xe Jeep chật kín , ít lén lút đưa tay sờ xe, sờ thấy cảm giác mượt mà liền tán dương ngớt.

"Chiếc xe đắt tiền."

"Đây là đầu tiên thấy xe quân sự đấy."

"Bà Lâm ơi, ngày lành của bà tới ! Con rể thứ hai nhà bà giàu như thế, tiền hiếu kính chắc chắn ít."

"..."

Lâm Uyển họ khen đến mức trời trăng gì nữa.

Diệp Kiều trong xe, biểu cảm bình thản , thỉnh thoảng cúi đầu dùng khăn tay lau vết đường dính khóe miệng con gái và Tiểu An.

Sợ hai đứa trẻ nhàm chán, Diệp Kiều lục trong túi xách một gói bánh sa chi ma.

Bánh sa chi ma mềm, thơm khiến Lục Minh Châu và Diệp An An ăn thỏa mãn, hai cô bé ăn thì thầm trao đổi, những chuyện riêng tư mà lớn hiểu .

Diệp Kiều hề để lộ cảm xúc mà quan sát Diệp An An, cô cô bé chính là nữ chính trong cuốn sách "Kiều Nữ Thập Niên 90: Cả Nhà Yêu Chiều ".

Lúc cuốn sách đó, vì vợ cả giàu c.h.ế.t sớm trùng tên với , Diệp Kiều tự nhiên nhập vai nhân vật của nữ phụ.

, cô thích nữ chính, cảm thấy cô bé ích kỷ, rõ ràng là giả thiên kim nhưng vẫn chiếm chỗ của Diệp Châu Châu, lời việc đều mang chút mùi xanh.

Bây giờ gặp thật, Diệp Kiều thấy Diệp An An (Lục An An) là một cô bé .

Lần vì sự xen mạnh mẽ của cô, Lục An An hoán đổi về nhà họ Lục, cô bé thế Diệp Châu Châu ở bên cạnh Diệp Diệu Tổ và Lâm Uyển, họ ngược đãi, dày vò, nhưng tính cách của cô bé trở nên méo mó, đen tối.

Khi cô bé chơi đùa với con gái , nụ mặt là thật lòng, đôi mắt cũng trong veo.

Trên đôi tay cô bé chìa còn vết bầm tím, đói đến mức mặt vàng gầy gò, nhưng sẵn lòng bỏ tiền bán phế liệu mua bánh bao cho Châu Châu và cô ăn.

Thực , cô bé hề gì.

Diệp Kiều chớp mắt, gạt những giọt nước mắt dâng lên.

Nói một cách công bằng, trong cuốn sách "Kiều Nữ Thập Niên 90: Cả Nhà Yêu Chiều " đó, con gái cô , cô bé thực sự bắt nạt Lục An An, thực sự dùng mưu kế trèo lên giường vị hôn phu của Lục An An.

Mặc dù đàn ông đó cũng chẳng gì, khi Lục An An là giả thiên kim, Diệp Châu Châu mới là con gái ruột của Lục Thừa, mặt ngấm ngầm tiếp cận Châu Châu, Châu Châu thể thành công lên giường với cũng sự hợp tác của .

"Mẹ ơi? Mẹ ơi?"

"Hửm?"

Nghe thấy giọng con gái, Diệp Kiều lập tức hồn, cúi xuống cô bé.

"Châu Châu, thế con?"

"Mẹ ơi, con với Tiểu An là bánh sa chi ma phát minh , sẽ bán trong thương trường. Có ạ?"

Diệp Kiều vỗ nhẹ đầu con gái, hai cô bé đang ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn , kiên nhẫn giải thích.

"Sa chi ma là món ăn truyền thống của Mãn Châu, từ hơn một trăm năm ."

"Oa? Một trăm năm ạ?"

Lục Minh Châu bắt đầu học đếm, cô bé thông minh, bây giờ thể đếm từ một đến mười, nhưng con một trăm rõ ràng vượt xa khả năng của cô bé.

Bẻ ngón tay đếm hồi lâu, cô bé vẫn hiểu .

Miệng nhỏ của Lục Minh Châu hé mở, vô cùng kinh ngạc: "Mẹ ơi, tại đây con thấy nó?"

 

Loading...