Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-11-12 17:57:01
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 214: Tứ hợp viện

 

Lục Thừa một tay bảo vệ con gái, một tay chống gáy, , hề hổ gật đầu.

“Đói , Kiều Kiều, em lấy cho một cái bánh thịt.”

“Được.”

Diệp Kiều lấy một chiếc hộp đậy kín từ trong túi.

Chiếc hộp bằng kim loại, bên ngoài kết cấu nhựa, màu trắng, trông vô cùng tinh xảo.

Cô mở hộp, lập tức nóng bốc lên.

Đặng Thi Thi và Lưu Hán tròn mắt.

“Kiều Kiều, hộp của cô thật kỳ diệu.”

Diệp Kiều đưa bánh thịt cho Lục Thừa và Châu Châu, lấy thêm mấy cái chia cho .

Khi cầm bánh thịt tay, Đặng Thi Thi càng kinh ngạc hơn: “Sao còn nóng thế ?”

Họ lên tàu hai tiếng , cộng thêm thời gian Diệp Kiều và đường, nhiệt độ bên ngoài đều độ, trong tình huống như , bánh thịt vẫn còn nóng như lò.

“Trong hộp lớp giữ nhiệt.”

Diệp Kiều giải thích một câu, thêm gì.

Chiếc hộp là Lục Thừa đặc biệt để đựng thức ăn, bên trong pin lithium sạc đầy nguồn năng lượng, vật liệu cũng khả năng phát nhiệt và giữ ấm. Hiện tại chi phí sản xuất đắt đỏ, phù hợp để phổ biến thị trường, nhưng khiến Diệp Kiều vô cùng hài lòng.

Ra ngoài mà ăn một bữa cơm nóng thì còn gì hạnh phúc bằng.

Đặng Thi Thi cúi đầu c.ắ.n bánh thịt, càng thêm tin nhận định của .

Ban đầu việc họ mua bốn vé giường một lúc khiến cô kinh ngạc , giờ thấy đối phương thể lấy thứ mà hiểu, Đặng Thi Thi càng khẳng định phận gia đình hề đơn giản.

Nếu cơ hội, cô giữ liên lạc với Diệp Kiều.

“Kiều Kiều, đầu tiên đến Kinh Thành, lúc đó cùng các ?”

Diệp Kiều ngượng ngùng từ chối: “ chắc sẽ đến trường …”

“Vậy …”

Đây là lời từ chối . Cô đến trường báo danh, sẽ ? Chẳng lẽ họ hàng ở Kinh Thành?

Đặng Thi Thi suy nghĩ, .

“Không . Thế cũng , đến trường quen môi trường , đợi cô báo danh, thể dẫn cô thăm quan Đại học Kinh.”

“Được ạ.” Diệp Kiều từ chối thiện ý của cô, gật đầu.

Suốt một ngày một đêm tiếp theo, Đặng Thi Thi ít tròn xoe mắt.

Gia đình Diệp Kiều quả là giàu , đường ăn đủ loại thịt, từ thịt heo đến thịt bò, cả thịt cừu.

Hơn nữa, món nào cũng thơm lừng, Đặng Thi Thi c.ắ.n miếng bánh ngô trong tay , cảm thấy nó càng khó nuốt hơn.

Lưu Hán thoáng hơn Đặng Thi Thi, ăn bánh thịt của nhà Diệp Kiều, cũng góp bánh bao của , thẳng thắn chỉ bánh bao.

Xe lửa chạy chậm rãi, Diệp Kiều lúc đầu còn khá hào hứng ngắm cảnh tuyết bên ngoài, khi tàu đồng bằng thì ôm con gái bên cửa sổ cùng cô bé ngắm hồ.

Ngồi lâu, Diệp Kiều cũng chán, dứt khoát lấy bộ bài , trong khoang cùng chơi.

Thời gian trôi qua chậm chạp trong những lúc như thế .

Trời tối sáng, Diệp Kiều cuối cùng cũng thấy âm thanh mong đợi.

$$Ga phía là Kinh Thành, nhiệt độ ngoài trời độ, xin quý khách chú ý giữ ấm.$$

“Cuối cùng cũng đến .”

Duỗi một cái, Diệp Kiều kéo một góc rèm cửa sổ, sân ga bên ngoài.

Chuyến tàu một ngày một đêm, khi đến ga đúng sáu giờ sáng ở Kinh Thành, bên ngoài sân ga vẫn đông như mắc cửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-214.html.]

Ga xe lửa Kinh Thành phồn hoa hơn và xây dựng cũng hơn Diệp Kiều tưởng.

Hoa Quốc quả hổ là quỷ xây dựng cơ sở hạ tầng, từ những năm bảy mươi thể hiện khả năng xây dựng.

Sau khi tạm biệt Đặng Thi Thi và Lưu Hán, năm nhà họ Lục xách đồ xuống tàu.

Lục Thừa bế con gái , những khác theo .

“Mẹ, cẩn thận.”

Thấy chồng suýt ngã, Diệp Kiều vội vàng đưa tay đỡ.

ngờ ga xe lửa Kinh Thành những năm bảy mươi thang cuốn, Trương Thúy Thúy đầu tiên thang máy, bước lên vững.

“Ôi, suýt nữa thì ngã .” Trương Thúy Thúy vẫn còn hoảng sợ nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, cúi đầu xuống chân với vẻ kinh ngạc. “Kiều Kiều, nó thực sự tự di chuyển kìa!”

“Đây là thang máy đó ạ, đây xem TV .” Diệp Kiều , một tay bảo vệ túi xách, một tay đỡ bà.

Ga xe lửa thời là nơi hỗn loạn nhất, những chiếc camera dày đặc như , trộm cắp và buôn nhiều.

Con gái Lục Thừa bế, Diệp Kiều yên tâm, cô chỉ cần bảo vệ túi xách của .

Xuống thang máy, Lục Thừa : “Chúng lấy hành lý .”

Mấy toa cuối của tàu hỏa bây giờ là khoang hàng, nên hành lý của họ đến cùng lúc với họ, bây giờ đang dỡ xuống, thể qua lấy.

Lấy xong hành lý, Lục Thừa gọi hai chiếc taxi, hướng về phía Tây Thành.

Ra đường, đập mắt là những con phố rộng rãi, và những ngôi nhà thấp hai bên đường, chủ yếu là nhà gạch đỏ, mang phong cách Liên Xô.

cũng thiếu tiền, Lục Thừa đặc biệt bảo tài xế vòng qua Thiên An Môn, qua phố Tiền Môn.

Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc đồng loạt dán cửa sổ xe, tòa thành cao lớn, vô cùng phấn khích.

Khi hai chiếc taxi đến cửa tứ hợp viện mà Lục Thừa , một đàn ông ăn mặc giản dị ở đó.

“Là đồng chí Lục ?”

“Vâng, ông là Chủ nhiệm Trương ạ?” Lục Thừa xuống xe bắt tay đàn ông. “Hôm nay thật sự phiền ông .”

“Không phiền, phiền.” Chủ nhiệm Trương ha ha, “ mang giấy tờ và chìa khóa đến cho . dẫn xem nhé?”

“Vậy thì phiền ông ạ.”

Lục Thừa từ chối, chào Diệp Kiều và theo.

Diệp Kiều dắt con gái bước lên bậc thềm.

Châu Châu tay ôm chặt con thỏ nhồi bông nhỏ của , mắt sang bên cạnh.

Sân nhà hàng xóm bên cạnh họ nhiều , đang tò mò chằm chằm cả gia đình họ.

Trong đó ít nhất bảy tám đứa trẻ, mặc đồ xám xịt, khác với chiếc váy công chúa màu hồng Châu Châu, như thể trẻ con của hai thế giới.

Châu Châu tò mò về chúng, lộ hàm răng sữa đáng yêu với chúng, cho đến khi dắt nhà mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Diệp Kiều khá hài lòng với căn nhà .

Tứ hợp viện nhị tiến diện tích đủ lớn, gần bốn trăm mét vuông, sáu phòng ngủ, nhà vệ sinh và nhà bếp đều đầy đủ.

Sân trong thứ nhất nhỏ, sân trong thứ hai thì đủ lớn, bên trong còn trồng mấy cây xanh, đợi đến mùa hè, bày vài chiếc ghế dài gốc cây, chắc chắn sẽ thoải mái.

“Anh xem còn vấn đề gì khác ?”

Chủ nhiệm Trương đưa tất cả chìa khóa và giấy tờ cho Lục Thừa.

Lục Thừa : “Tạm thời ạ. Mai mời Chủ nhiệm đến nhà uống rượu, ông đừng từ chối nhé.”

“Hahaha, , chắc chắn sẽ đến.” Chủ nhiệm Trương vội vàng đồng ý.

Cho đến bây giờ ông vẫn hiểu rõ phận của Lục Thừa, là xuất từ đại gia tộc ở Kinh Thành thì từng đến Kinh Thành. phận bình thường thì tuyệt đối thể, nhà nào bình thường mà nhà nước phân cho một căn tứ hợp viện như ?!

Phải rằng, tứ hợp viện bây giờ còn là tứ hợp viện ngày xưa nữa.

Thực tế, hầu hết ở Kinh Thành đều là đại tạp viện (tứ hợp viện lớn chia nhỏ), các phòng bên trong thuộc về nhiều gia đình khác , một sân thể chen chúc tới mấy chục hộ gia đình.

Căn tứ hợp viện của Lục Thừa khác, nhị tiến viện đó, năm sáu phòng đều thuộc về họ, đóng cổng là một thế giới độc lập, thật yên tĩnh.

Bản Chủ nhiệm Trương cũng thấy ghen tị, khi bước ngoài ông mái hiên, thở dài ngưỡng mộ, chắp tay lưng bỏ .

Loading...