Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:10:59
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 217: Tình bạn kẹo sữa

Diệp Kiều và Tần Ngọc Bình trò chuyện để ý tình hình bên con gái. Thấy bé chơi cùng mấy đứa trẻ khác vui, đặc biệt là Yến Tử, luôn chăm sóc Châu Châu, bóng đến chân thì chuyền cho Châu Châu.

Diệp Kiều yên tâm, một lát về nhà bưng cả đĩa hoa quả đầy đem , đặt cạnh đĩa của Tần Ngọc Bình. Hai uống nhấm hạt dưa, cũng khá thư thái.

“Mẹ ơi!” Giữa giờ nghỉ, Châu Châu như viên pháo nhỏ lao . “Chạy chậm thôi.” Diệp Kiều vội ôm lấy, lấy khăn tay lau mồ hôi cho con.

Châu Châu vui vẻ, ôm eo lắc lắc: “Mẹ, thấy con ghi bàn ?” “Thấy , Châu Châu của chúng giỏi lắm!” Diệp Kiều cưng chiều gật đầu.

Bọn trẻ chơi bóng chẳng theo quy tắc nào, lúc thì ném như bóng rổ, lúc đá như bóng đá, sân nhỏ mà vẫn tạo cảm giác như sân bóng thật.

“Uống chút nước .” Diệp Kiều mở bình nước đưa cho con. Châu Châu ngửa đầu tu từng ngụm.

Mấy đứa trẻ khác cũng chạy , Tần Ngọc Bình lấy cái bát sứ sứt miệng cho từng đứa uống.

“Mẹ, con ăn kẹo ?” – bé gầy đen uống nước, mắt dán đĩa hoa quả rời.

Nhà họ chuẩn đĩa hoa quả từ Tết, lượng nhiều, mà ăn gần tháng vẫn còn đầy. Nếu bình thường, Tần Ngọc Bình chắc chắn đồng ý, nhưng mặt Diệp Kiều thì tiện keo kiệt, bèn lấy một viên kẹo trái cây đưa cho con trai.

“Ăn chậm thôi, lát nữa còn ăn cơm.” “Vâng .” – bé vội bóc lớp giấy bóng màu, nhét kẹo miệng. “Ngon quá!” Vị chua chua ngọt ngọt lan .

Mấy đứa khác nuốt nước bọt, cô bé đang uống nước cũng uống chậm , như thể từ nước lã cũng nếm vị ngọt.

Thấy cảnh đó, Diệp Kiều lòng chợt phức tạp. Hình như chỉ những ngày đầu mới xuyên tới đây cô mới cảm nhận rõ sự khó khăn của thời đại . Từ khi tương ớt đậu nành, tiền trong tay bao giờ thiếu, đồ ăn cũng đủ đầy.

Châu Châu nép trong lòng , uống từng ngụm nước, đôi mắt sáng trong. Diệp Kiều cúi đầu hỏi: “Châu Châu, con chia kẹo cho các chị ?”

Đĩa cô mang nhiều kẹo sữa hiếm thấy, khác hẳn đĩa của Tần Ngọc Bình hạt khô. Có lẽ bọn trẻ từng thấy loại kẹo , nên ánh mắt vẫn dán đĩa kẹo trái cây sặc sỡ .

Nghe Diệp Kiều , cả phòng bỗng im lặng. Tần Ngọc Bình định khuyên giữ , nhưng ngại. Ánh mắt lũ trẻ đều dồn về Châu Châu, tràn đầy mong chờ.

Châu Châu chớp mắt, đặt bình xuống: “Con đồng ý.” “Vậy con .” – Diệp Kiều mỉm đưa đĩa cho con.

Tay ngắn, ôm cả đĩa như ôm vầng trăng tròn, Châu Châu khó nhọc lắm. Nhìn ánh mắt khát khao, bé nghĩ một chút đặt đĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-216.html.]

Diệp Kiều mỉm . Châu Châu bắt đầu đếm bạn, đổ hết kẹo , đếm từng viên. Ở nhà dạy đếm từ một đến mười, bé xếp từng chục viên.

Có tám bạn nhỏ, tổng cộng ba mươi lăm viên kẹo. Châu Châu học phép chia, lúng túng đếm ngón tay.

Yến Tử – con trai Tần Ngọc Bình – chạy tới: “Châu Châu, để tớ dạy!” “Được thôi!”

Có Yến Tử giúp, Châu Châu nhanh chóng chia xong. Mỗi bạn bốn viên, ăn một viên, ba viên cất túi.

Có kẹo, bọn trẻ càng vui, lễ phép cảm ơn Diệp Kiều kéo Châu Châu chạy chơi tiếp. Châu Châu rộng rãi chia kẹo, nên ai cũng chơi cùng bé.

Tần Ngọc Bình thấy Diệp Kiều thoải mái chia hết kẹo, thoáng ngượng ngùng. Theo lý, bà cũng nên tỏ rộng rãi, nhưng thật sự nỡ.

Diệp Kiều nhận , khẽ : “Thật cũng tiếc chứ, mấy viên kẹo sữa tốn nhiều tiền lắm. May mà qua Tết , ở kinh thành cũng chẳng họ hàng, thì còn lo tiếp khách.”

Nghe , sắc mặt Tần Ngọc Bình dễ chịu hẳn: “ thế, giờ nhà nào cũng khó khăn, đồng tiền xẻ đôi mà tiêu. Nhà mua chút hàng Tết để giữ thể diện, giờ cũng tính toán từng chút.”

“Không , chồng chị lương sẽ thôi.” – Diệp Kiều . “Ha ha, đúng , may mà chồng lương định.”

Tần Ngọc Bình hài lòng với mức lương công nhân bậc năm của chồng – 66,53 đồng, hiếm ai như thế. Ngoài lương còn tem phiếu và thưởng, so với nhiều nhà trong viện, họ sống khá hơn.

“À, Kiều Kiều, chồng cô là công nhân bậc mấy?” Hôm trao đổi, Tần Ngọc Bình chồng Diệp Kiều hôm nay ở tổng xưởng thép.

cũng rõ, để nhà máy xác định .” Thật Diệp Kiều Lục Thừa sẽ sắp vị trí nào, chắc thiên về quản lý, cầu nối giữa tập đoàn Thừa Phong và quốc gia.

“Vậy mong bậc cao, chênh lệch lương cũng lớn lắm.”

Trong chế độ cộng sản, công nhân từ bậc một đến bậc tám, lương tăng dần. Bậc tám thấp nhất hơn trăm đồng, cao nhất hơn trăm ba bốn chục. Trên nữa là kỹ sư, lương từ một trăm đến ba trăm.

Diệp Kiều gật đầu, hỏi điều quan tâm: “Ngọc Bình, chị chỗ nào mua tem phiếu ? Nhà mới tới, nhiều thứ sắm đủ, dùng tiền đổi chút tem.”

“Nhà cô phân tứ hợp viện ? Bên trong chắc trống trơn, cần sắm đồ đạc.”

Tần Ngọc Bình ở gần, rõ tình hình. Tứ hợp viện bên cạnh sửa từ năm ngoái, bà từng qua xem, hỏi cả trưởng ban khu phố. Không ngờ cuối cùng phân nguyên cả viện cho vợ chồng Diệp Kiều.

“Thật ghen tị, nhà cô ở viện lớn thế.”

Loading...