Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-11-13 02:04:17
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 245: Em đồng ý (Đại kết cục)

“Thật …”

“Ghen tị với họ ?” Lục Thừa đầu Diệp Kiều đang thở dài, nắm lấy tay cô. “Chúng cũng thể tổ chức một đám cưới.”

Đám cưới đây của họ quá vội vàng, cũng đơn giản, chỉ mời trong làng ăn vài bàn, thiếu nghi thức.

“Kiều Kiều, em mặc phượng quan hà bối (phẩm phục truyền thống thời xưa) một .”

So với váy cưới trắng, thẩm mỹ của Lục Thừa rõ ràng thiên về áo cưới màu đỏ tươi hơn.

Khóe mắt chân mày Diệp Kiều đều hiện lên nụ , chiếc váy hội mà cô thiết kế cho Ngô Ngôn Khê thực là phiên bản đơn giản của áo cưới truyền thống Trung Quốc, ngờ đàn ông nhà cũng thích.

“Đợi em nghiệp .”

“Được.” Lục Thừa gật đầu.

Chỉ 3 năm thôi, chờ đợi , đến lúc đó lễ nghiệp và đám cưới sẽ là song hỷ lâm môn.

4 năm đại học, thành tích của Diệp Kiều luôn đầu, cô nhận học bổng quốc gia trọn vẹn 4 năm.

Năm thứ tư đại học, Diệp Kiều Bộ Ngoại giao tuyển thẳng, bắt đầu sự nghiệp thực tập của .

Bản cô cũng ngờ sự nghiệp kiếp bước ngoặt lớn, khi mới xuyên sách, kế hoạch của Diệp Kiều là phát huy tài nấu nướng của , đợi Hoa Quốc cải cách mở cửa sẽ mở chuỗi nhà hàng, phát huy năng lực của bản .

cũng , năm thứ tư đại học, học trò duy nhất của cô, bạn Lưu Học Siêu, đến nương tựa cô.

Lưu Học Siêu vốn là quản lý phòng sản xuất tại nhà máy thực phẩm làng Hạ Hà, bao năm, nhờ sự nỗ lực của , chủng loại sản phẩm của nhà máy thực phẩm ngày càng nhiều, sớm còn là một loại tương ớt đậu nành độc bá thiên hạ như ban đầu nữa.

“Hì, vốn dĩ em thích ở trong bếp mà. Trước đây nghĩ giúp sư phụ giữ nhà máy thực phẩm nên mới ở trong làng. Bây giờ nhà máy thực phẩm quỹ đạo, những khác cũng thể sản xuất, em liền đến tìm sư phụ.”

Lưu Học Siêu khá nhiều tiền, đến Kinh Thành liền thuê một mặt bằng, mở quán ăn của riêng .

“Sư phụ, tài nấu nướng của em đều do dạy, quán chúng chia đôi 50-50.”

“Không , chiếm 30 phần trăm là .”

Diệp Kiều ngắt lời , lấy một đôi đũa sạch gắp một miếng đậu phụ từ trong nồi, nếm thử tỉ mỉ lắc đầu.

“Lửa đạt, kết cấu đậu phụ quá cứng.”

Lưu Học Siêu lập tức gắp đậu phụ trong nồi , đổ dầu ăn nồi .

“Sư phụ, đều tham gia thiết kế mỗi món ăn trong quán, 30 phần trăm quá ít.”

“Không ít , tham gia kinh doanh.” Diệp Kiều , giơ tay gõ cổ tay bằng đũa. “Dầu còn nóng, hấp tấp gì? Rán đậu phụ đợi dầu nóng 9 phần, như đậu phụ rán mới bên ngoài giòn bên trong mềm.”

Bị sư phụ đ.á.n.h một cái, Lưu Học Siêu vẫn ha ha.

Tiếp theo nghiêm ngặt theo yêu cầu của Diệp Kiều rán đậu phụ, cho gia vị.

Vài phút , một đĩa đậu phụ rán mới lò.

Diệp Kiều gắp một miếng nhỏ, nếm thử, hài lòng gật đầu: “Rất , chính là hương vị . Anh ghi nhớ lửa và tỷ lệ gia vị ? Lửa kiểm soát ở mức trung bình, 35 giây khi dầu nồi mới cho đậu phụ .”

“Ghi nhớ .”

“Được, món tiếp theo.”

Trước khi quán ăn mở cửa, Diệp Kiều dành trọn vẹn 7 ngày để thiết kế thực đơn, yêu cầu mỗi đầu bếp trong bếp đều nắm vững thực đơn do cô tạo , mỗi món ăn khi khỏi bếp đạt hương vị tiêu chuẩn.

Dưới yêu cầu nghiêm ngặt như , quán ăn Duyệt Lai của Lưu Học Siêu khai trương khách nườm nượp.

Đại sảnh chật kín , phòng riêng thậm chí cần đặt nửa tháng.

Mỗi tháng, Diệp Kiều đều dành thời gian cùng học trò cập nhật thực đơn, thêm món ăn mới, giảm bớt những món khách đặt ít.

30 phần trăm cổ phần khô, Diệp Kiều nhận mà hề hổ thẹn.

Một năm , quán ăn Duyệt Lai mở 3 chi nhánh ở Kinh Thành, kinh doanh , Lưu Học Siêu kiếm bộn tiền, hình vốn béo càng trở nên tròn trịa.

Bố Lưu Học Siêu đều cảm ơn Diệp Kiều, khi đến Kinh Thành thăm Lưu Học Siêu, còn đặc biệt gửi cho Diệp Kiều một đống đặc sản của làng.

Ông trưởng thôn cũ Lưu Thiên Hà lớn tuổi như , ngờ vẫn thể thăng chức, bây giờ là Phó thị trấn, cả càng đổi sự nghiêm nghị đây, toe toét cả ngày.

Theo lời ông trưởng thôn cũ, đó là quan chức càng cao thì càng hòa nhã… ông cũng bắt kịp nhịp độ!

Diệp Kiều vỗ tay thành tiếng, đó cùng Lục Thừa dẫn ông trưởng thôn cũ và bố Lưu Học Siêu tham quan Kinh Thành một vòng.

Bắt đầu từ Thiên An Môn, kết thúc ở Vạn Lý Trường Thành Gia Dục Quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-245.html.]

Về đến nhà, Diệp Kiều vật giường, đau nhức, chỉ còn đủ sức để nhúc nhích chân.

“Trước đây em , ở Kinh Thành mỗi năm đều Thiên An Môn, Cố Cung một … em còn tin…”

“Ha ha ha, bây giờ ngay cả Vườn Ngự Uyển mấy cây em cũng đếm rõ ?”

Thể lực của Lục Thừa hơn cô nhiều, khi cô xuống, tự bếp đun nước nóng, mang chậu nước .

“Ngâm chân , sẽ dễ chịu hơn.”

Đưa tay vỗ vỗ chân Diệp Kiều, Lục Thừa giúp cô cởi giày.

Diệp Kiều nhúc nhích giường như con sâu, cơ thể rời khỏi giường, chỉ bắp chân thõng xuống, mũi chân duỗi thẳng chạm nước nóng bỏng rẫy.

“Ừm… Thoải mái!”

Cô nhích xuống thêm một chút, cả bàn chân chìm nước nóng.

Lục Thừa một loạt hành động của cô chọc : “Em sợ lát nữa con gái về thấy .”

“Sợ gì… trong lòng Châu Châu, em mãi mãi là nhất.” Diệp Kiều hừ hừ, vẻ mặt kiêu hãnh. Trong lòng con gái, cô là nhất!

đúng đúng.”

Lục Thừa nhịn , cũng cởi giày tất ngâm chân cùng. Lúc đả kích vợ nữa.

Châu Châu nhà họ thông minh, sớm thấu sự lười biếng của Kiều Kiều, đôi khi còn ghé tai bố , con bé cảm thấy mới là công chúa nhỏ.

“Lễ nghiệp của các em tổ chức khi nào?”

Thời gian trôi qua nhanh, thời gian mà Lục Thừa hằng mong đợi sắp đến .

Diệp Kiều lười biếng trả lời: “Ba ngày nữa.”

“Được, lúc đó sẽ chụp ảnh cho em.”

Ngày chụp ảnh nghiệp, ông Trời ưu ái, thời tiết , ánh nắng rải xuống, mỗi tấm ảnh đều như chỉnh sửa .

“Kiều Kiều! Mau đây! Chụp ảnh tập thể!”

“Đến đây!”

Diệp Kiều giữ chiếc mũ cử nhân, nhấc vạt váy chạy về phía Chu Đình Đình và những khác.

Tiếng chụp ảnh “cạch” nhẹ nhàng vang lên, nụ rạng rỡ của họ lưu trong ảnh.

Lục Thừa cầm chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, chụp lén nhiều khoảnh khắc.

Chụp xong ảnh tập thể, Diệp Kiều liền kéo khắp nơi, thề sẽ để dấu chân của ngóc ngách của Đại học Kinh.

“Chụp xong ? Mau cho em xem!”

Vừa chụp xong, Diệp Kiều vội vàng chạy đến xem.

“Không thể thấy rõ , em xem ý cảnh thôi.”

Mặc dù Lục Thừa chiếc máy ảnh kỹ thuật như Diệp Kiều tưởng tượng, nhưng công nghệ hiện tại thực sự khó đạt , còn cách nào, chỉ thể chọn phương án thứ hai, giữ cuộn phim máy ảnh, thêm một màn hình nhỏ đỉnh máy ảnh.

Từ màn hình nhỏ thể thấy một chút hình ảnh, thể thấy bố cục cơ bản, những thứ khác thì thể.

“Được ! Em ở đường phân chia vàng . Ông xã, thật tuyệt!”

Diệp Kiều mãn nguyện, rạng rỡ kiễng chân hôn Lục Thừa một cái.

Góc họ .

Lục Thừa ôm eo cô, sâu sắc thêm nụ hôn .

“Đám cưới của chúng chuẩn xong . Kiều Kiều, đây từng hỏi em. Bây giờ hỏi em một cách trang trọng, em đồng ý kết hôn với ?”

Thực từng hỏi em .

Diệp Kiều hạnh phúc, trong đầu hiện lên hình ảnh đàn ông bình tĩnh tự chủ khi cô mới xuyên qua.

Anh : “Diệp Kiều, nếu em đồng ý, chúng ly hôn ngay bây giờ, ai cũng phiền ai.”

Người đàn ông luôn cho cô cơ hội lựa chọn, trong lòng Diệp Kiều tràn đầy yêu thương, cô vươn tay ôm lấy cổ Lục Thừa, nhẹ giọng trả lời.

“Em đồng ý. Luôn luôn đồng ý.”

Gặp là may mắn của em.

Em mua vé bao giờ trúng giải, nhưng giành .

Loading...