Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:39:58
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
54. Gian hàng buôn bán ảm đạm
Bây giờ đó bày ba món: một là tương ớt đậu nành của thôn Hạ Hà, một là thịt heo khô của nhà máy liên hợp thịt Bắc Hà, còn là ngô đóng hộp.
Món tương tự thịt heo khô, Diệp Kiều một vòng, thấy 10 gian hàng trong nhà thi đấu bày bán.
Thịt heo khô vốn là sản phẩm đặc trưng gì, về cơ bản tất cả các thành phố ở Đông, Nam, Tây, Bắc của Hoa Quốc đều .
“Lãnh đạo, thể nếm thử ?”
Diệp Kiều hai ngày nay họ bận, nhưng dù bận như , họ cũng gọi cô đến, mà dành cho cô và Lục Thừa đủ thời gian ở bên . Cô cũng đền đáp , hết sức để giúp đỡ thành phố Bắc Hà.
“Được, cháu cứ ăn thoải mái, nhưng đừng lấy gian hàng nha, cháu lấy từ ngăn kéo bên .” Thị trưởng Miêu chỉ bên gian hàng, lưng thẳng sang gian hàng bên cạnh, bắt đầu giao lưu với đội ngũ em bên đó.
Đoàn của thành phố Bắc Hà năm (bao gồm cả Diệp Kiều), ngoài Chủ nhiệm Kỷ đón phiên dịch viên bên ngoài sân vận động, những nhân viên chính phủ khác đều theo Thị trưởng Miêu.
Diệp Kiều rời , gian hàng chật hẹp , bất lực.
“Gian hàng nhỏ thế đúng là chỉ cần một canh giữ…”
Dù để hai , phía gian hàng cũng đủ chỗ .
Diệp Kiều mở tủ, lấy thịt heo khô đựng trong khung kính.
Cầm một miếng thịt heo khô cho miệng.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Kiều là bình thường.
Thịt heo khô vị mặn và cay nhẹ, ngoài còn gì khác. Những loại thịt heo khô vị nguyên bản, vị cay tê, vị cay nồng, vị ngũ vị hương mà Cửa hàng Lương Phẩm (Lương Phẩm Phố Tử) ở thời , thì đừng hòng mà nghĩ đến.
Nhấm nháp kỹ, Diệp Kiều khẽ nhíu mày. Khi ăn đến phần , cô luôn cảm thấy thịt heo mùi hôi, hình như xử lý sạch.
Sản phẩm như , bán trong hội chợ triển lãm cạnh tranh khốc liệt thì quá khó.
Những bạn nước ngoài , họ dễ lừa thì dễ lừa, chỉ cần kể một chút câu chuyện, họ sẽ mua hàng. họ khó lừa thì, một trong họ thực sự tinh ranh!
Đặc biệt là đối với hàng hóa của Hoa Quốc, họ cực kỳ kén chọn, dù mua mua, đều mang thái độ cao ngạo.
Và lúc Hoa Quốc vô cùng thiếu ngoại tệ, khát vọng kiếm ngoại tệ là từng , vì mỗi , dù là phụ trách hội chợ triển lãm thực phẩm, các lãnh đạo đến từ các tỉnh thành, vượt đường xa đến tham gia triển lãm. Khi đối diện với bạn bè nước ngoài, họ luôn vô thức cúi thấp đầu, điều gián tiếp khiến đối phương càng thêm kiêng dè mà soi mói.
Diệp Kiều đây từng , nước ngoài nhập khẩu hàng hóa từ nước , rõ ràng là thể kiếm lợi nhuận gấp đôi, gấp ba khi bán , nhưng mỗi họ đến, luôn mang thái độ ban ơn, như thể mua hàng của chúng là nể mặt chúng .
Thành thật mà , cảm giác Diệp Kiều cả đời cũng trải nghiệm.
Và cô tuyệt đối thể hạ giọng với nước ngoài, đây là niềm tự tin mà tổ quốc quật cường vươn lên suốt mấy chục năm mang cho cô!
Trong lúc Diệp Kiều đang suy nghĩ thế nào để cho thịt heo khô ngon hơn, thời gian điểm 8:30 sáng.
Hội chợ triển lãm thực phẩm Thâm Thành thứ hai chính thức bắt đầu!
Cổng sân vận động mở, nhiều lượt bước .
Họ mặc những bộ quần áo chỉnh tề nhất, tinh thần đều .
Trước đây, Diệp Kiều từng Thị trưởng Miêu và họ , hội chợ triển lãm thực phẩm giới hạn lượng vé bán .
Vé chia đều cho các nhà máy quốc doanh lớn, cơ quan chính phủ và các đơn vị sự nghiệp của Thâm Thành, vé hiếm, vì những thể đến tham gia đều là những địa vị.
Thấy về phía gian hàng của , Diệp Kiều vội vàng chỉnh trang bản , bước khỏi quầy, luôn sẵn sàng tiếp đón khách.
, đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-54.html.]
Nửa giờ tiếp theo, Diệp Kiều chỉ tiếp đón hai vị khách, chỉ kịp chào hỏi và mời họ nếm thử thịt heo khô, họ bỏ .
Khách hàng hứng thú với tương ớt đậu nành và ngô đóng hộp.
“ lầm …” Diệp Kiều khẽ nhíu mày, lẩm bẩm. “Sao nghĩ đến nhỉ, đến ăn tương ớt chứ?”
Tương ớt dù cũng là gia vị, ăn thì gắt cổ.
Nếu chỉ tương ớt, lẽ còn dừng thử một chút, nhưng vấn đề là đây là hội chợ triển lãm thực phẩm, quá nhiều thứ để ăn.
Chưa kể gì khác, chỉ cách Diệp Kiều mười mét là gian hàng của nhà máy bánh quy…
Bản Diệp Kiều đây, ngửi thấy mùi thơm ngọt của bánh quy, cũng nhịn nuốt nước bọt.
“Giám đốc Diệp? Chúng đơn hàng nào ?” Kỷ Liên Minh tới, hỏi Diệp Kiều.
Diệp Kiều lấy tinh thần, khổ: “Không đơn hàng nào cả. Chủ nhiệm Kỷ, đón ?”
Chủ nhiệm Kỷ đón phiên dịch viên ?
“Đón , cô theo Thị trưởng tiếp đón khách nước ngoài .” Kỷ Liên Minh ha hả trả lời, rõ ràng nãy cũng theo một chuyến, hài lòng với biểu hiện của phiên dịch viên.
“Vậy thì .” Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất khởi đầu của họ quá tệ. Sau đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, cô lập tức lên tiếng. “Chủ nhiệm, thể mượn bếp lò và nồi ?”
“Hả?” Kỷ Liên Minh ngây một chút.
“Tương ớt của chúng bán như thế chắc chắn khách, dùng nó một món ăn đơn giản.” Chỉ đầy một phút, Diệp Kiều một ý tưởng chỉnh. “Nếu chúng mượn bếp lò và nồi, lát nữa sẽ đến gian hàng bên cạnh mua một ít trứng gà, bột mì, xúc xích và mì gói.”
“Cô món gì?” Với đống nguyên liệu , Kỷ Liên Minh thực sự thể hình dung món gì.
“Bánh kẹp trứng và mì gói nấu.”
Hai món cách đơn giản, nguyên liệu dễ kiếm, quan trọng nhất là mùi thơm của chúng hấp dẫn, thích hợp để thu hút khách hàng.
Diệp Kiều : “Tương ớt của chúng kết hợp với bánh kẹp trứng và mì gói, chắc chắn là ngon tuyệt. Lát nữa chúng sẽ cắt bánh kẹp trứng thành miếng nhỏ đặt những chiếc cốc nhỏ , mỗi cốc cắm một cái tăm. Mọi thể ăn.”
Hội chợ triển lãm cung cấp dụng cụ dùng thử thống nhất, chính là cốc nhỏ và tăm.
Mắt Kỷ Liên Minh sáng lên, liên tục gật đầu: “Cô đúng! Giám đốc Diệp chờ một chút, kiếm bếp lò cho cô.”
“Vâng! Chúng chia hành động.” Diệp Kiều cũng mắt cong cong, đầy nhiệt huyết.
Hội chợ triển lãm thực phẩm hướng tới quốc tế, lời và hành động của đều đại diện cho Tổ quốc, dân thập niên 70 tinh thần trách nhiệm cao. Vì , Diệp Kiều mua lẻ tẻ bột mì, vắt mì gói, trứng gà, cũng nhân viên bán hàng nguýt dài như ở hợp tác xã mua bán, ngược còn tiếp đón nhiệt tình.
Mười phút , Diệp Kiều mang theo hai túi đầy ắp đồ trở về gian hàng của , nhiều thứ trong là do đối phương bán tặng, chi phí đến năm tệ.
“Thật là và rẻ!”
Diệp Kiều một nữa cảm thán về sự tuyệt vời của giá cả vật chất thập niên 70!
“Giám đốc Diệp, mượn bếp lò và nồi về !”
Diệp Kiều vội vàng chạy đến giúp, hai cùng khiêng bếp lò đặt gian hàng.
Đổ nước, nhào bột, đập trứng.
Mọi động tác của Diệp Kiều đều trôi chảy.