Cầm d.a.o quân đội Thụy Sĩ mà mơ ước lâu, Vệ Đông quả thật vui tới phát điên.
“Cô thật sự tặng thứ cho hả?.”
Anh dám tin .
Trương Thiên gật đầu:
“Anh là bạn của , cũng tới khi nào mới thể trở về, chỉ thể tặng một món quà để biểu đạt tấm lòng.”
Vệ Đông giúp đỡ cô nhiều, ví dụ như bán sữa cho hợp tác xã cung tiêu, nếu nhờ Vệ Đông tìm chủ nhiệm bao nhiêu lời , còn chủ động ở giữa giật dây, chắc lẽ vụ ăn cũng sẽ thuận lợi như .
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Vệ Đông, xem món quà cũng hề tệ một chút nào.
“Trời ạ! Cô thích thứ đến mức nào , vốn tích góp đủ tiền tiêu vặt, định khi xuống nông thôn sẽ tới cửa hàng bách hoá mua một bộ mang theo, nghĩ tới cô mua ! thích món quà lắm, thật sự cảm ơn cô nhiều.”
Hốc mắt của Vệ Đông ửng đỏ, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Trương Thiên cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may là mua sớm.
Trò chuyện một hồi, Trương Thiên bèn chào tạm biệt bọn họ, gặp kế tiếp chỉ sợ sẽ là mười năm .
Về đến nhà, đập mắt cô chính là phòng khách chật ních .
Tivi đang chiếu một bộ phim kháng chiến, tâm trạng của cũng lên xuống phập phồng theo nhân vật chính ở bên trong màn ảnh, khi thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khi thì nước mắt rưng rưng.
“Bà nội ơi, giữa trưa nhà chúng ăn gì ạ.”
Trương Thiên phòng bếp, ghé lưng bà nội trong nồi.
Vương Nhã Tĩnh giật , đó hiền hoà vỗ vỗ tay Trương Thiên, giở nắp nồi lên.
“Oa.”
Ánh mắt của Trương Thiên lập tức sáng lên:
“Canh đậu đũa hầm xương sườn! Xương sườn còn là thịt muối hun khói!”
“Thơm quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-242.html.]
Vương Nhã Tĩnh lấy chiếc đũa gắp một miếng thổi thổi, đau đó chậm rãi đưa trong miệng Trương Thiên.
“Ngon quá ạ.”
DTV
Trương Thiên vui vẻ nhai thịt ở trong miệng.
Xương sườn ướp một mùi vị đặc biệt, khi hun khói một thời gian dài, phần thịt dính xương trở nên dẻo, chỉ mềm mại mà còn chút dai dai, ngon hơn thịt tươi nhiều.
“Chị ăn vụng!”
Trương Thiên dọa cho nhảy dựng, đầu bèn thấy em Tư Trương Hồng Binh và em Út Triệu Khoan đang vô cùng tủi .
“Bà nội, bà thể chỉ thiên vị chị Ba như , cháu cũng ăn ạ.”
Trương Hồng Binh bước tới bên cạnh bà nội Vương Nhã Tĩnh, túm tay áo của bà nũng.
Triệu Khoan ở nhà họ Trương lâu, suốt ngày theo bên cạnh Trương Hồng Binh nên cũng học bộ dáng nũng của , lúc bé cũng vội túm lấy tay áo của bà nội Vương Nhã Tĩnh.
“Bà nội ơi, Tiểu Khoan cũng ăn ạ ~”
Bà nội vốn là mềm lòng, hai tên nhóc nũng khiến cho quân lính tan rã, gắp thêm hai miếng xương sườn đút cho hai đứa trẻ.
Trương Thiên ăn xong miếng xương sườn trong miệng, bèn tới xổm ở bếp bắt đầu nhóm lửa.
Trời lạnh như , vẫn là ở bên cạnh đống lửa ấm áp hơn một chút.
Tới giờ ăn cơm, các đội viên đều rời , cả nhà Trương Thiên cuối cùng cũng thể xem tivi một hồi.
“Sao hôm nay nhiều tới nhà chúng như ạ.”
Trương Thiên xúc một miếng cơm:
“Con nhớ lúc tới tận buổi chiều mới tới mà ạ?”
Đây trở thành thói quen, từ khi mua tivi về, về cơ bản thì ban ngày chỉ một Trương Thiên dùng, tất nhiên hai tên nhóc, Chung và bà nội trong nhà cũng xem.
Nói tới đây, Chung Quyên nhịn mà trừng mắt con trai nhỏ một cái, tức giận :
“Còn là do em trai ngoan của con, dám gọi một đám nhóc tới nhà xem tivi, kết quả lâu mấy nhà gần đây cũng chạy tới xem.”