Cô tiếp tục .
Trương Thiên gật đầu tiễn hai cửa:
“ , buổi sáng ngày mai sẽ đến.”
Nói đến đây, lâu cô thấy Tiền Thắng Nam, đúng là nhớ cô .
Ở một nơi xa lạ, Trương Thiên vẫn ngủ ngon, một ngày xe, cô quá mệt mỏi .
“Ăn cơm nào!”
Trương Thiên mở mắt, nhanh chóng dậy ăn cơm.
Ngoài sân thứ đều mới, trong bếp chỉ vài cái nồi và bát đũa, bữa sáng là Triệu Tùng mua về từ tiệm cơm quốc doanh.
“Anh mua gì .”
Trương Thiên cầm khăn lau tay, lau tò mò hỏi.
Triệu Tùng đặt đồ mua về lên bàn, duỗi tay lấy đậu nành đổ bát sạch.
“Bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao, bánh màn thầu, bánh quẩy em thích cần cắt .”
Anh ngẩng đầu hỏi.
Trương Thiên do dự đáp:
“Không cần cắt.”
Cầm ăn sẽ ngon hơn.
“Được.”
Đợi Trương Thiên rửa mặt xong, những khác mới .
“Hôm nay em đến nhà họ Bạch ăn cơm, bữa trưa các tự lo, cần đợi em.”
Trương Thiên tay trái cầm bát, tay cầm dầu cháo quẩy cắn một miếng.
DTV
“Đã , em định đến trường xem qua, quen với môi trường, chừng gặp thầy cô dạy .”
Trương Hồng Binh hào hứng .
Khóe miệng Trương Thiên co giật nhẹ, tha thứ cho cô, một linh hồn đến từ tương lai như cô chẳng thể nào hiểu cảm giác gặp thầy cô như .
“Vậy em từ từ dạo, nhỡ gặp .”
Cô uống một ngụm sữa đậu nành, thuận miệng trả lời em trai.
Cô ngẩng đầu, thấy chồng đối diện mặt mày rối rắm, tay cầm bánh màn thầu nhúc nhích, trong mắt lóe lên chút tò mò.
“Sao ? Anh tâm sự gì ?”
Triệu Tùng lắc đầu, cắn một miếng bánh màn thầu nhai vài cái nuốt xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-502.html.]
“Cần cùng em đến nhà họ Bạch ?”
Trương Thiên gật đầu đương nhiên đáp:
“Đương nhiên, là chồng em, tất nhiên cùng em chứ.”
“Được.”
Mặt mày Triệu Tùng lập tức trở nên dịu dàng, lốm mấy miếng hết cái bánh trong tay.
Nếu định đến thăm nhà họ Bạch, đương nhiên thể tay .
Trương Thiên đến hợp tác xã cung tiêu mua nửa kí đường, thêm một gói bánh quy óc chó và một cân táo, mang đến nhà họ Bạch.
Người mở cửa là Tiền Thắng Nam, thấy Trương Thiên, mặt cô lộ nụ vui mừng, thèm Triệu Tùng cái nào, kéo Trương Thiên thẳng trong.
“Cuối cùng cô cũng đến! đợi mấy ngày ! Nghe cô đậu Thanh Hoa, còn là trạng nguyên tỉnh? báo mới !”
Tiền Thắng Nam liến thoắng ngừng, Trương Thiên buồn đưa cho cô một cốc , cô uống xong mới lên tiếng trả lời.
“Sao bây giờ cô nhiều thế? Chẳng khác nào mấy bà tám.”
Cô lên, tiếp tục :
“Quả thực đậu trạng nguyên tỉnh, với cô, nghĩ cô thể đoán , hơn nữa còn học, chắc chắn sẽ tìm cô, lúc đó cũng như thôi.”
Với tốc độ gửi thư hiện tại, đến khi thư đến nơi, cũng là lúc cô khởi hành .
“Cô thể gọi điện thoại mà.”
Tiền Thắng Nam xong, mới thấy Triệu Tùng , lập tức sững sờ.
“Phó xưởng trưởng cũng đến .”
Cô nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên chút hổ.”
Cô quên mất một con to lớn như , thật là giống chủ nhà chút nào!
Trương Thiên ồ một tiếng, vội giải thích:
“ với Triệu Tùng đang yêu đương mà. Thấy thời gian phù hợp, nên quyết định kết hôn luôn.”
“Kết hôn.”
Tiền Thắng Nam kinh ngạc kêu lên, mắt tròn xoe:
“Cô mời dự đám cưới!”
Cô tức giận lườm bạn .
Trương Thiên an ủi cô :
“Thời tiết lạnh, về quê một chuyến dễ dàng, nên mới báo cho cô, hơn nữa chẳng cô đang mang thai hả? Ba tháng đầu thai phụ thể quá vất vả, cho em bé trong bụng.”
Trước đây, cô thực sự từng nghĩ đến việc nên mời Tiền Thắng Nam về dự đám cưới của , cũng gọi điện thoại hỏi thử. Người điện thoại là Bạch Thiển Thiển, cô với Trương Thiên rằng Tiền Thắng Nam đang mang thai, tròn một tháng.