Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 78 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-14 01:22:43
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Trần Ánh Trừng lập tức lộp bộp một tiếng, sắc mặt trở nên trầm trọng. Đường Tầm và Diệp Thư Đào cũng trầm mặc, trong mắt lộ vẻ lo lắng xen chút thương cảm.

 

Đường Tầm dùng khuỷu tay huých bạn một cái, nhẹ giọng nhắc:

“Nói mấy chuyện đó làm gì.”

 

Sau đó nàng lại nhìn Trần Ánh Trừng, ngỏ lời mời:

“Trần tiểu thư, ngươi có muốn qua bên chỗ chúng ta ngồi không?”

 

“Không cần.” Trần Ánh Trừng lắc đầu, “Đa tạ hảo ý của hai vị, ta sẽ chú ý.”

 

“Vậy không quấy rầy nữa.”

 

Hai người dắt tay nhau rời đi, vẫn còn líu ríu trò chuyện về chuyện Bạch gia, nhưng âm thanh nhỏ quá, Trần Ánh Trừng không nghe rõ.

 

Bên ngoài, tiệm tranh của Bạch gia Bạch Tháp từng là danh môn họa tộc, nổi tiếng khắp đại lục Thanh Hà, là một trong những đại gia tộc nổi danh chuyên vẽ cổ họa đan thanh, có đến năm thành đô mà họa phẩm treo trong quan phủ đều xuất từ tay người Bạch gia.

 

Đáng tiếc là mười lăm năm trước, gia chủ Bạch gia sau khi uống rượu phát điên, đã tự tay thiêu trụi toàn bộ các phòng lưu giữ tranh quý trong nhà. Mẫu thân của ông ta vì vậy giận quá phát bệnh, chưa tới nửa năm đã qua đời. Nương tử ông cũng vì chuyện đó mà ly khai.

 

Bảy tháng sau sự kiện thiêu tranh, gia chủ Bạch gia — tức cha của Bạch Tháp người từng được mệnh danh là họa sư đệ nhất Thanh Hà, sau một cơn say lại trượt chân ngã xuống nước, c.h.ế.t đuối.

 

Từ đó, Bạch gia dần dần lụi bại, không còn người tài tiếp nối bút mực.

 

Nghe đồn trong nội bộ Bạch gia từng xảy ra tranh chấp gay gắt, mãi không bầu được tân gia chủ. Tranh cũ trong nhà thì bị bán sạch để đổi lấy tiền mặt, giờ đây Bạch gia đã gần như hoàn toàn mai danh ẩn tích, chỉ còn thi thoảng bị người đời nhắc đến với sự tiếc nuối.

 

Năm đó khi chuyện vừa mới xảy ra, nhà Trần Ánh Trừng cũng từng bỏ ra một số tiền lớn để mua tranh của Bạch gia. Nhưng số tiền đó cuối cùng rơi vào tay ai, nàng cũng không rõ.

 

Bạch Tháp được ông ngoại nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ mấy năm gần đây mới bắt đầu tự mình vẽ tranh bán ra. Tuy kỹ nghệ vẫn còn non, nhưng bởi vì danh tiếng của Bạch gia, không ít người vẫn sẵn sàng chi tiền mua tranh hoặc quạt vẽ tay của hắn, coi như tưởng niệm một thời hoàng kim của danh môn họa tộc.

 

Hoa Thiệu Anh cũng là người Bạch gia, là đường tỷ của Bạch Tháp. Sau biến cố, nàng cũng được ông ngoại tiếp nhận nuôi dưỡng, sau đổi họ thành Hoa, và bái nhập môn hạ Dương Liễu Sinh.

 

Vận mệnh Bạch gia khiến người đời xót xa. Người ta thường nói, đó là vì gia chủ nhất thời hồ đồ mới dẫn đến bi kịch. Nhưng thật ra không phải vậy. Sau lưng sự suy tàn của Bạch gia, có một đôi tay tội ác âm thầm thao túng, từng bước đẩy một gia tộc vô tội vào vực sâu.

 

Trần Ánh Trừng đang mải nghĩ ngợi, bỗng Hạ Hầu Cùng La xuất hiện, tay dắt Hạ Hầu Lăng, cười tươi rói giới thiệu mọi người.

 

Hoa Thiệu Anh cũng trở về, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trần Ánh Trừng, liếc nhìn ấm trà trên bàn, rồi lại nhìn bầu rượu trước mặt nàng.

 

Trần Ánh Trừng hơi nghiêng người, tránh ánh mắt nàng ta.

 

Hạ Hầu Cùng La thao thao bất tuyệt một lúc rồi mới chịu ngồi xuống. Hắn ngồi chủ vị, hai bên lần lượt là Hạ Hầu Lăng và Giang Tùy Sơn.

 

Tiểu Tước nhà nàng đúng là có địa vị thật, trong yến hội thế này cũng có thể an tọa ở vị trí chủ bàn.

 

Trần Ánh Trừng nâng chén, lấy chén che miệng cười, nghĩ bụng lát nữa phải trêu Giang Tùy Sơn một phen mới được.

 

Giang Tùy Sơn cũng vừa lúc liếc nàng một cái, vừa đối mắt với nàng liền cưỡng ép giữ nụ cười, quay đầu nói chuyện với Tần Hướng Lật.

 

Trần Ánh Trừng càng cười sâu hơn. Lúc này Lạc Diều tiến đến rót trà cho nàng, còn một nha hoàn phủ Hạ Hầu bưng mâm trái cây tới. Vừa đặt mâm xuống, một mảnh giấy nhỏ rơi xuống trước mặt nàng.

 

Trần Ánh Trừng nghi hoặc liếc nha hoàn kia, thấy nàng không hề ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ buông mâm trái cây rồi bước nhanh rời đi.

 

Nàng mở tờ giấy ra, thấy có năm chữ:

“Hẹn gặp sau Mộc Thuyền Các.”

 

Nét chữ thanh tú nhưng xa lạ. Trần Ánh Trừng nhìn một lúc rồi vò giấy lại, ném sang một bên.

 

Không quen, không biết, nàng đương nhiên sẽ không đi.

 

Nàng không để ý rằng suốt từ nãy đến giờ, Tạ Hữu Tình vẫn luôn dõi mắt nhìn nàng. Nhìn thấy nàng tiện tay ném tờ giấy đi, sắc mặt Tạ Hữu Tình bỗng trầm xuống, tức giận đến nghiến răng.

 

Yến hội tất nhiên không thể thiếu tiết mục ca múa. Để Hạ Hầu Lăng vui, Hạ Hầu Cùng La còn mời không ít đoàn biểu diễn và ảo thuật.

 

Trần Ánh Trừng xem rất chăm chú, một vũ công đang xoay mình trước mặt nàng thì bất ngờ làm rơi một mảnh giấy từ tay áo.

 

Vẫn là dòng chữ ấy, chỉ thêm một chữ ký:

“Hẹn gặp sau Mộc Thuyền Các. — Tạ.”

 

Trần Ánh Trừng liếc nhìn về phía chủ bàn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Hữu Tình đúng hơn là nàng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.

 

Thì ra là Tạ đại tiểu thư gọi nàng ra?

 

Muốn làm gì? Khiêu chiến tình địch sao?

 

Trần Ánh Trừng do dự một chút, đợi tiết mục biểu diễn kết thúc, liền theo chân nhóm diễn viên rời khỏi khán đài, vòng qua sau Mộc Thuyền Các.

 

Mộc Thuyền Các nằm ở góc Văn Hưng Viện, xung quanh đều là bụi cây, hoa dại, một lối mòn lát đá cuội ẩn giữa cỏ cây. Trần Ánh Trừng đi một đoạn mới lờ mờ thấy một bóng người.

 

Nhìn dáng người, có vẻ không giống Tạ Hữu Tình.

 

“Trần tiểu thư!”

Người nọ xoay người lại, giọng nói mừng rỡ, mang theo vẻ như vừa thấy được cứu tinh.

 

Thì ra là Tạ Nghị.

 

“Trần tiểu thư!” Hắn bước nhanh về phía nàng, còn chưa tới gần đã vội cúi người thi lễ thật sâu:

“Trần tiểu thư, xin hãy tha thứ cho ta!”

 

Trần Ánh Trừng lùi lại một bước:

“Ngươi tìm ta làm gì?”

 

Tạ Nghị ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt:

“Trần tiểu thư, cầu xin ngài tha cho ta đi, ta không muốn chết… Ta biết sai rồi, ta không nên dùng nỏ gây thương tích cho người khác. Ngài thương thế chưa lành, Tạ phủ có thuốc trị thương tốt nhất, ta đã sai người mang đến phủ các ngài rồi. Trần tiểu thư, xin ngài cứu ta… cứu ta đi!”

 

Trần Ánh Trừng: “……”

 

Nàng nhìn hắn một lúc, rồi hỏi:

“Giang Tùy Sơn uy h.i.ế.p ngươi?”

 

Vừa nghe thấy câu này, Tạ Nghị lập tức rơi nước mắt uất ức, vén cổ áo để lộ ra một vết đỏ mờ mờ trên da:

“Ta suýt nữa… suýt nữa đã bị hắn g.i.ế.c chết!”

 

Trần Ánh Trừng bật ra một tiếng: “Chậc.”

 

Hắn đúng là làm thật…

Ở nơi thế này lại dám động thủ với một tiểu hài tử, không sợ làm hỏng thanh danh à?

 

“Trần tiểu thư! Tỷ tỷ! Xin ngài cứu ta đi!”

 

Hắn lại nhào tới mấy bước, Trần Ánh Trừng lập tức lùi về sau, kéo vạt váy không cho hắn đụng vào:

“Ta không giúp ngươi được đâu, ta với Giang Tùy Sơn không thân.”

 

Tạ Nghị sững người, nước mắt lập tức ngừng rơi, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn nàng:

“Không thân? Hắn vì ngươi mà suýt nữa g.i.ế.c ta đấy!”

 

“Có khi nào là vì hắn thấy ngươi quá kiêu căng ngạo mạn?”

 

“……”

 

Tạ Nghị nước mắt tuôn như suối, khăn tay cũng quên mất, trực tiếp dùng tay áo lau mặt:

“Ta thật sự biết lỗi rồi…”

 

Hắn khóc đến mức ngũ quan méo xệch lại thành một đoàn, Trần Ánh Trừng lúc này mới phát hiện quả nhiên Giang Tùy Sơn chẳng thèm nể mặt Giang Nhã Hồng.

 

Hôm nay dọa cho Tạ Nghị như vậy, hắn chắc chắn sẽ về mách với Giang Nhã Hồng một trận.

 

Nam Cung Tư Uyển

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-78-2.html.]

Trần Ánh Trừng nhìn hắn khóc đến run cả người, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:

“Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.”

 

“Thật sao?! Tạ ——”

Tạ Nghị mừng rỡ không kìm nén được, lại gập người thêm một cái, có hơi ngượng ngùng cúi đầu.

 

“Vậy… Trần tiểu thư có thể nói với Giang chưởng môn một tiếng không? Ngài đã tha cho ta?”

 

“Yên tâm đi, hắn sẽ không g.i.ế.c ngươi đâu. Mau về đi.”

 

Tạ Nghị liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở chạy đi.

Đợi hắn khuất dạng, Trần Ánh Trừng mới quay về phía con đường nhỏ trước mặt, khẽ nói:

“Nhìn nãy giờ đủ chưa?”

 

“……”

 

Bất ngờ, vòng eo nàng bị ai đó ôm chặt lấy, hơi thở quen thuộc phả sát bên tai, giọng điệu đầy ủy khuất:

“Tiểu thư sao lại hẹn hò ở đây?”

 

“Được rồi, buông ra đi.” Trần Ánh Trừng đẩy hai tay hắn ra, “Nơi này đâu đâu cũng có mắt tai của Hạ Hầu Cùng La.”

 

“Yên tâm, bốn phía ta dọn sạch rồi.”

 

Giang Tùy Sơn cười khẽ, lại muốn tiến lại gần, nhưng Trần Ánh Trừng đã giơ tay đặt lên n.g.ự.c hắn:

“Giữ khoảng cách đi, chúng ta hiện giờ đã ‘hòa li’ rồi.”

 

“Tiểu thư……”

Hắn biểu cảm thất vọng, giọng càng thêm ủy khuất, kéo dài giọng:

“Nhưng đâu phải thực sự hòa li.”

 

“Trước mặt người ngoài, phải diễn cho giống một chút chứ. Đừng quên chàng đã hứa với ta thế nào.”

 

“Nhưng nàng cũng nói, sẽ không tìm người khác.”

 

“Hửm?”

 

Hắn giơ ngón tay, bắt đầu kể tội nàng:

“Nàng trò chuyện rất vui vẻ với Hạ Hầu Cùng La, còn nhận túi tiền của hai cô nương kia, rồi vừa nãy lại ra đây gặp Tạ Nghị! Nàng không sợ đây là cái bẫy, dụ nàng ra ngoài để hại nàng à?”

 

“Tờ giấy là do Tạ Hữu Tình đưa, nàng ta còn đưa hai lần, ta cũng phải nể mặt chứ.” Trần Ánh Trừng gạt tay hắn ra, “chàng còn không biết xấu hổ nói, chẳng phải do chàng dọa Tạ Nghị phát khiếp!”

 

“Ta đâu có dọa hắn.” Giang Tùy Sơn nghiêm túc phản bác.

 

Trần Ánh Trừng bĩu môi một tiếng, “Ta không sao, vết thương cũng lành rồi. Chàng và Tạ Nghị… dù gì hắn cũng là đệ đệ cùng mẹ khác cha của chàng, chàng không ưa thì xem như người dưng, nhưng cũng đừng làm chuyện gì tổn thương huyết mạch thân tộc, kẻo mang tiếng.”

 

“Ta không sợ bị người khác nói gì.”

 

“Chàng không sợ, nhưng nhà ta còn thể diện. Lỡ sau này bị đàm tiếu, Trần gia ta cũng bị lôi vào.”

 

Nàng liếc hắn một cái, vươn ngón tay chọc nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

Giang Tùy Sơn cười toe toét, chẳng hề ngượng:

“Trừng Trừng không phải nói chúng ta đã ‘hòa li’ sao? Sao nào, muốn lại thành thân lần nữa với ta à?”

 

“Xem chàng biểu hiện đã.” Trần Ánh Trừng cười nói.

 

Giang Tùy Sơn nói:

“Vậy nghe theo tiểu thư. Hôm nay ta không động đến hắn, sau này thấy hắn cũng xem như người lạ.”

 

“Nhưng nếu hắn thật sự làm sai chuyện gì, thì dù là đệ đệ cùng mẹ khác cha, ta cũng sẽ không nương tay!”

 

Giọng hắn hơi lớn, Trần Ánh Trừng đang định mở miệng thì chợt nghe sau lùm cây có động tĩnh, một bóng người lướt qua.

 

Tim nàng chợt lạnh, lập tức cảnh giác:

“Có người?!”

 

Nàng vừa định bước tới xem xét thì bị Giang Tùy Sơn giữ chặt cổ tay.

 

“Là Tạ Hữu Tình.” Hắn nói.

 

Trần Ánh Trừng trừng mắt: “Chàng ——”

 

Giang Tùy Sơn vuốt nhẹ tay nàng, giọng trầm ổn đến có phần đáng sợ, như thể đang dỗ dành nàng:

“Không sao đâu, chỉ có mình nàng ta.”

 

“Hừ.” Giọng Trần Ánh Trừng trầm xuống.

 

“Là nàng ta tự tới đây.” Hắn tránh trách nhiệm, “Nghe được điều không nên nghe, cũng là do nàng ta tự lựa chọn.”

 

“……”

 

“Trừng Trừng ——”

 

Trần Ánh Trừng vẫn im lặng, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Giang Tùy Sơn bắt đầu hoảng:

“Nàng đang giận ta sao?”

 

“……”

 

“Trừng Trừng!”

 

“Không.” Trần Ánh Trừng nắm lấy ngón tay đang run của hắn, nói, “Chàng nói đúng, là nàng ta tự tới.”

 

Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lại xác nhận:

“Trừng Trừng không giận ta chứ?”

 

“Không sao đâu.” Giọng nàng mềm xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn, “Nhưng lần sau làm mấy chuyện thế này, nhớ báo trước với ta một tiếng.”

 

“Được.” Lo lắng trên mặt hắn rốt cuộc biến mất, nụ cười lại hiện lên, “Ta chỉ là muốn sớm cắt đứt ý nghĩ trong đầu nàng thôi. Nàng vốn không thích Giang Nhã Hồng, nếu biết ta là con của Giang Nhã Hồng, sau này kiểu gì cũng hối hận.”

 

“Chậc, chàng cũng biết suy nghĩ vì người khác đấy.”

 

“…… Trừng Trừng, nàng biết ta không có ý đó mà.”

 

“Rồi rồi, không trêu chọc chàng nữa.” Trần Ánh Trừng hôn nhẹ lên tay hắn một lần nữa, rồi buông tay ra, “Về sớm đi, kẻo lát nữa Hạ Hầu Cùng La sinh nghi.”

 

“Hắn đã phái người tới nghe lén hai lần, yên tâm, đều bị ta xử lý rồi. Ta để một con rối ở trong yến hội, hắn sẽ không phát hiện đâu.”

 

Trần Ánh Trừng cười, chọc nhẹ vào vai hắn:

“Trước đây sao ta không phát hiện chàng lắm mưu nhiều kế thế? Nói thật đi, trước kia có dùng rối qua mặt ta bao giờ chưa?”

 

“Cái này… sau này nói cho nàng.”

 

“Được thôi, chàng thật sự từng làm rồi đúng không? Giang Tùy Sơn, chàng là muốn c.h.ế.t à!”

 

“Lần sau, lần sau gặp ta nói hết cho nàng nghe. Chọn ngày không bằng ngay đêm nay đi?”

 

“Ta không muốn nghe! Đồ bụng dạ khó lường!”

 

“Nghe một chút thôi, ta nói hết cho nàng!”

 

“Không nghe!”

 

“Trừng Trừng ——”

 

Loading...