Xuyên Vào Hiện Trường Vụ Án: Tôi Dựa Vào Huyền Học Bắt Hung Thủ [Vô Hạn Lưu] - Chương 38: Tử Thần Dự Cáo
Cập nhật lúc: 2025-12-19 12:49:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thạch Tần chỉ huy dừng công việc đang , tập trung nghiên cứu thơ của Quách Thanh Liên. Tống Thông tìm rải rác mười chín bản thảo, từ đầu Quách Thanh Liên gửi bài cho đến gần nhất, bao gồm tất cả các tác phẩm.
Lần đầu tiên Quách Thanh Liên gửi bài là tháng 9 năm 1986, bài thơ tên là Tế Lễ Ngày Mai Bị Lãng Quên:
“Sự chinh phạt đất liền, thật nực giữa tiếng sóng gào, một mảnh tuyết tan, thật tĩnh lặng nắng gắt thiêu đốt, ngày hôm qua qua , thật bình dị trong sự trang điểm của ngày mai.”
Thạch Tần bảo Tống Thông giải thích nội hàm bài thơ, nhưng Tống Thông lắc đầu: "Trong lòng một ngàn một ngàn Hamlet."
Thạch Tần Lý Giáng với vẻ mặt như đau răng.
Lý Giáng ngượng ngùng giải thích: "Cậu Tống là thơ ca mỗi một cách hiểu, cũng nắm chắc ý tứ trong thơ Quách Thanh Liên."
" xét từ mặt đối lập của mâu thuẫn, xem: đất liền đối với sóng biển, tuyết đối với nắng gắt, hôm qua đối với ngày mai, đều là sự so sánh giữa vật với vật khác. Điều đó cho thấy nhà thơ diễn đạt một sự thật khách quan về việc một sự vật nhỏ bé phớt lờ." Ông bổ sung thêm một chút ý kiến cá nhân.
Thạch Tần trợn mắt hỏi: "Theo ý ông, nếu Quách Thanh Liên là hung thủ, thì đang một chuyện cực kỳ đáng kể đối với , coi trọng, nên phẫn nộ?"
Thạch Tần cũng là cảnh sát hình sự kỳ cựu, luôn thể từ những chi tiết nhỏ nhặt mà luận đầu đuôi, vì ông định một động cơ như thế cho Quách Thanh Liên.
Tiêu Đường cũng khá tán thành suy nghĩ , " đáng kể", " coi trọng" phù hợp với bầu khí kín đáo và bí ẩn mà hung thủ phô bày cho đại chúng.
So với việc truy cứu những câu thơ cũ, Tiêu Đường tập trung sự chú ý các tác phẩm gần đây. Tề Đạc nhận hướng của cô, nhếch môi hỏi Tống Thông: "Tuần , chỉ gửi hai bài Thiên Nga và Người Lữ Hành Câm Lặng thôi ?"
"Vâng." Tống Thông khẳng định.
Tề Đạc: "Nói cách khác, nếu là hung thủ, thông cáo về vụ án chỉ mới đưa hai bài. Nếu tiếp tục gây án, thể sẽ còn bản thảo gửi đến."
Sắc mặt Tống Thông tái , đầu sang chỗ khác. Có lẽ cũng thấy thêm nạn nhân mới, nên thà rằng đừng nhận bản thảo nào nữa. Cậu phản bác yếu ớt: "Các đoán mò quá..."
Tề Đạc ôn tồn trấn an: "Chỉ là giả thuyết thôi."
Đổng Đằng Phi thắc mắc hỏi Tống Thông: "Các Quách Thanh Liên là ai ?"
Câu hỏi tương tự đó Tề Đạc hỏi . Giải thích của Tống Thông là Quách Thanh Liên luôn gửi bản thảo qua bưu điện đến địa chỉ của Xã thơ, xưa nay chỉ thư đến, Xã thơ tôn trọng ý nguyện của tác giả nên bao giờ thư hồi đáp.
Trong lời giới thiệu của Tống Thông, Quách Thanh Liên là một nhà thơ cô độc và kiêu ngạo, chỉ tập trung việc thơ, quan tâm đến danh tiếng. Đối với hạng như , Tống Thông khâm phục từ tận đáy lòng, do đó cũng bao giờ thư quấy rầy Quách Thanh Liên. Trong tư tưởng của , thư hỏi thăm quen là một hành vi thực dụng và tầm thường.
Thạch Tần thấy đau răng, cái kiểu hủ nho chua chát ông thật sự thẩm thấu nổi.
Tống Thông mất kiên nhẫn đáp lời Đổng Đằng Phi: "Không cần thiết quen ."
Đổng Đằng Phi lầm bầm c.h.ử.i thề một câu. Lúc Thạch Tần quyết định cầm phong bì Quách Thanh Liên gửi tới, dự định theo địa chỉ thư để tìm, Đổng Đằng Phi lập tức yêu cầu cùng.
Bốn lên xe cảnh sát, vòng qua nửa thành phố để đến một khu phố cổ cũ nát.
Trời ạ! Mấy xuống xe một cái, khu vực đang giải tỏa, thể ở, càng thể đại thi nhân nào cư ngụ.
Thạch Tần bỏ cuộc, chạy đến văn phòng khu phố và cục địa chính để dò hỏi. Sau nhiều xác nhận, địa chỉ ghi thư ở từ hai năm nay. Ông lái xe phàn nàn, manh mối vất vả lắm mới đứt đoạn.
Người chơi bề ngoài thở dài theo ông, nhưng nội tâm vô cùng phấn khích. Địa chỉ giả lên điều gì? Nói lên rằng Quách Thanh Liên thực sự vấn đề, thể chính là hung thủ! Tuy nhiên khi vui mừng là nỗi lo lắng vô hạn, "Quách Thanh Liên" xác suất cao là nghệ danh giả, thể cầm một cái tên giả lừa hệ thống ?
Tra! Trong lòng mấy nhất trí cho rằng, cứ men theo manh mối Quách Thanh Liên mà tra tiếp, nhất định sẽ tìm thứ gì đó.
Chạy vạy bên ngoài gần cả ngày, khi bốn lảo đảo xe về trường thì trời gần hoàng hôn. Đổng Đằng Phi việc cần tra nên rời một . Tô Nhã cần chuẩn cho cuộc tàn sát buổi tối cũng mất, chỉ còn Tề Đạc và Tiêu Đường.
Tề Đạc lưng , phong lưu : " cũng chút việc cần xác nhận."
Tiêu Đường do dự một chút, theo.
Tề Đạc mười mấy bước thì đầu cô, tự nhiên thốt một câu: "Cô theo ?"
Tiêu Đường kỳ quái , hiểu lý do định thôi, nhưng vẫn đuổi theo. Ở cạnh lâu, cô cũng đoán phần nào cách của Tề Đạc, thường là chuyện vô cùng quan trọng cần bàn bạc.
Tề Đạc xác nhận một thứ, và thứ đó ở phòng tập nhảy 2.
Do cửa sổ nên ánh sáng trong phòng tập kém. Tề Đạc tìm mãi mới thấy công tắc ở góc tường. Sau khi bật sáng bóng đèn mà đội thi công treo tạm quạt trần, cuối cùng cũng rõ đống tạp vật đất.
Hai vùi đầu tìm đồ ánh đèn, ánh sáng vàng vọt kéo dài bóng của hai đan xen bức tường khô khốc.
Mười mấy phút , Tiêu Đường thẳng lưng, hỏi: "Là cái ?"
Trong tay cô cầm một đoạn dây điện, đối diện với Tề Đạc mà kéo mạnh một cái. Dây điện dãn nhanh chóng co . Rõ ràng, đây dây điện, mà là một sợi dây thun trông giống dây điện.
Sau đó Tề Đạc cũng tìm thấy một sợi khác trong đống mảnh kính vỡ. Hai , cảm thấy nắm một đầu mối của vụ án phòng kín.
Hoàng hôn rải ánh vàng mặt hồ. Phía bên trái bờ hồ là Tiêu Đường và Tề Đạc khỏi tòa nhà nghệ thuật, phía bên bờ hồ một bóng thẳng tắp.
Tống Thông cô độc đối mặt với mặt hồ. Cậu nhận thông báo, nhà trường yêu cầu Xã thơ Văn Phong tạm dừng hoạt động, tờ báo mới cũng lệnh ngừng xuất bản. Điều khiến đau lòng hơn là vì vụ án mạng, vài thành viên nộp đơn xin rời xã, nhiều thành viên khác chọn cách vắng mặt trong các hoạt động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-hien-truong-vu-an-toi-dua-vao-huyen-hoc-bat-hung-thu-vo-han-luu/chuong-38-tu-than-du-cao.html.]
Tiêu Đường chằm chằm trai đơn độc phía bên hồ. Cậu đang cầm tập thơ cao giọng , từ xa Lưu Minh Mị đang hớt hải chạy về phía .
Lưu Minh Mị chạy gấp, suýt chút nữa thì vấp ngã. Sau khi vững, cô thở hổn hển đưa cho Tống Thông một phong bì. Tống Thông run rẩy nhận lấy, khi thấy cái tên phong bì, mắt tối sầm , suýt nữa thì ngất .
Lưu Minh Mị hét lên: "Mở , mở xem ."
Tống Thông mở tờ giấy , đập mắt là tiêu đề bài thơ — Ngày Mai Chính Là Ngày Hôm Qua:
“Cô đơn là ngọn giáo dài trong lòng đồng hồ mặt trời, cắt rạch thời gian, khắc dấu thời gian, chỉ thấy bình minh và hoàng hôn, mà quên mất những tội ác xảy , tất cả đều trái tim cô đơn ghi nhớ. Quách Thanh Liên, Thu năm 1987.”
Tiếng thơ đầy kích động mơ hồ truyền tới từ mặt hồ. Bước chân dồn dập của Tiêu Đường đạp lên cái đuôi của buổi hoàng hôn, rẽ qua góc cua, bóng dáng Tống Thông và Lưu Minh Mị biến mất khỏi tầm mắt.
Về đến ký túc xá, Tiêu Đường và Tề Đạc mỗi nhận một phong bì thư. Xem màn là trả lời riêng lẻ.
Trước khi gian dị độ tối hôm đó, Tiêu Đường và Tề Đạc bí mật hẹn gặp ở hội trường. Còn Tô Nhã và Đổng Đằng Phi tính toán thế nào, họ rảnh để quan tâm.
Vì , khi Tiêu Đường từ trong bức tường loang lổ của Mỹ Lâu tìm thấy ngày 18.9.1978, gian của Mỹ Lâu dễ dàng phá giải, cô hội hợp với Tề Đạc trong hội trường.
Lúc hai đang tỉ mỉ nghiên cứu bảng danh sách tập luyện bên cạnh sân khấu. Đây là bảng đăng ký tập luyện của ngày 18 tháng 9, tổng cộng bốn nhóm tiết mục lên sân khấu diễn tập . Nhóm thứ nhất là kịch thời đại Nữ Tướng Quân Dũng Cảm, lượng diễn viên là ba mươi , một đội ngũ hùng hậu.
Nhóm thứ hai là múa đôi, cột biểu diễn chỉ ký tên một "Hứa Giá Kỳ". Nhóm thứ ba là dàn nhạc phương Tây, tiết mục biểu diễn là bài Chiều Moscow, tổng cộng năm sinh viên. Nhóm thứ tư là ngâm thơ, tập luyện là "Trần Niệm An". Tiêu Đường ghi tên của tất cả những sinh viên đó.
Rõ ràng, cái c.h.ế.t của Ngụy Ngưng Ngọc liên quan mật thiết đến buổi tập luyện . Nó dường như cũng đang thông qua các chi tiết khác để tiết lộ cho chơi nơi giấu t.h.i t.h.ể của cô.
Tiêu Đường và Tề Đạc tìm kiếm khắp hội trường nhưng thấy nơi giấu xác, đành bỏ cuộc để đến gian tiếp theo — hậu đài. Bốn căn phòng ở hậu đài vẫn giống như tối qua, chỉ điều nữ quỷ quy luật khống chế một cách dễ dàng.
Cứ ngỡ đồ đạc ở hậu đài lộn xộn, nơi giấu xác sẽ nhiều, nhưng ngờ tìm kiếm nửa đêm, cả hai đều thu hoạch gì. Cảm giác tồi tệ đến cực điểm, rõ ràng đáp án ở đây, nhưng c.h.ế.t sống vẫn tìm thấy lối , mắt thấy một đêm nữa sắp lãng phí như .
Tiêu Đường xổm trong căn phòng nghỉ của chuyên ngành âm nhạc, trái ngó . Trong phòng ngoại trừ nhạc cụ thì còn vật thể nào khả nghi, trong tường gạch xây giấu xác, trần nhà lỗ hổng, ngay cả bàn cũng tháo tung , chẳng gì cả.
Tề Đạc từ căn phòng kịch thời đại bên cạnh tới, nhún vai, ý là cũng phát hiện gì. Anh xuống cạnh Tiêu Đường, cả hai im lặng suy nghĩ.
"Về vụ án phòng kín cô suy nghĩ gì ?" Trong gian tĩnh lặng, Tiêu Đường chủ động mở lời. Nếu bên Ngụy Ngưng Ngọc tiến triển, chi bằng dồn sức hiện trường.
Tề Đạc trầm ngâm hồi lâu, thú nhận: "Có vài chỗ vẫn nghĩ thông." Thấy vẻ mặt mấy bận tâm của Tiêu Đường, bồi thêm một câu: "Lần lừa cô ."
"Ừm." Tiêu Đường để ý đến câu bổ sung cố ý của . Một lát , cô sang Tề Đạc, phát hiện mặt lạnh như tiền.
Tiêu Đường nghĩ ngợi hỏi: "Tề Đạc, thường xuyên chọc giận ?"
"Ừ!" Một tiếng hừ mũi nặng.
Hóa là thật! Tiêu Đường chụm hai chân , đầu tựa lên đầu gối, xuống mu bàn chân, thấp giọng biện bạch: " là giỏi giao tiếp, nhưng ác ý với ai cả."
Tề Đạc phụt , sắc mặt giả vờ tức giận dịu , : "Cô là đầu tiên lập đội cùng, vẫn quen với việc tin tưởng đồng đội."
"Đồng đội trong trò chơi và bạn bè là hai chuyện khác . Bỏ qua lợi ích, thấy con vẫn đáng để kết giao, tâm địa ." Tiêu Đường giơ cánh tay lên mặt Tề Đạc.
Tề Đạc chằm chằm tay cô: "Làm gì thế?"
Vừa dứt lời, Tiêu Đường bỗng nắm lấy tay . Lòng bàn tay mềm ấm, cô : "Chúng bạn , Tề Đạc. Bạn bè thể tin tưởng lẫn , giúp đỡ lẫn , là thứ thuần khiết hơn đồng đội. Trải qua hai màn , nhận chơi và hệ thống ở hai thế đối lập. bài trừ những đồng đội ngu ngốc, nhưng bài trừ việc thêm vài bạn giỏi giang."
Đối với kiểu chơi "đánh thẳng" như Tiêu Đường, lòng bàn tay Tề Đạc phát hãn, khí thế đột nhiên thua hẳn một bậc. Anh á khẩu hồi lâu trịnh trọng đáp: "Được, , vô cùng ."
Ra khỏi gian, lòng bàn tay Tề Đạc vẫn còn vương cảm giác tê tê mềm mại. Nói thật, đây cũng là đầu tiên kết bạn, ở thế giới thực, cơ thể cho phép bạn đồng hành. Lần đầu tiên, cảm thấy cái thế giới rách nát vẫn còn lưu giữ những điều đáng để sống tiếp.
Khi xác định quan hệ bạn bè, Tiêu Đường gần như công bố bộ manh mối. Cô sàn nhà, quanh quất, trầm tư : "Tề Đạc, thấy ở đây thiếu mất thứ gì ?"
Tề Đạc cố gắng chuyển dời sự chú ý, cũng xung quanh. Đột nhiên bừng tỉnh, trong phòng nghỉ chuyên ngành âm nhạc quả thực thiếu mất một thứ.
Trở về ký túc xá, điều bất ngờ là chỉ Tô Nhã . Ba chờ mãi vẫn thấy Đổng Đằng Phi xuất hiện.
Lúc , Tô Nhã vô cùng bình tĩnh : "Đổng Đằng Phi c.h.ế.t . các sẽ cô lập , nhưng buộc thế. Nếu g.i.ế.c , sẽ g.i.ế.c ."
Tô Nhã nhớ tối qua, khi Đổng Đằng Phi thoát khỏi sân thượng một bước, sử dụng "Thẻ Truy Hồi" ngược về ký túc xá để xé tờ lịch. Như , cô sẽ cách nào thoát khỏi gian vô hạn, chỉ thể hành hạ đến c.h.ế.t hết đến khác.
Trong lúc quẫn bách, cô sử dụng đạo cụ "Khói Mê Hoặc" công dụng thôi miên, lừa lấy phong bì của Đổng Đằng Phi, khéo léo lên ba chữ "Quách Thanh Liên", kết quả phán định đáp án sai. Khi Đổng Đằng Phi tỉnh thấy đáp án màu đỏ chói mắt, gào thét, lóc trong tuyệt vọng tột cùng, cuối cùng một luồng sáng mang khỏi hiện trường.
Tô Nhã kết cục của việc sai đáp án sẽ là gì, cô cũng nghĩ đến nữa, nhưng cô tranh thủ sự đồng tình của những đồng đội còn để kiên cường sống sót. Vì thế, cô chọn cách thành thật. "Ít nhất hành động của cũng giá trị. Đáp án là Quách Thanh Liên."
Tiêu Đường và Tề Đạc hề biểu hiện sự ngạc nhiên chán ghét nào, họ chỉ gật đầu một cách hờ hững như chuyện thường ở huyện, tỏ ý . Điều khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tô Nhã hạ xuống một chút.
Sau cuộc chuyện sâu, Tô Nhã vốn đang ở bờ vực sụp đổ tinh thần nhận thấy Tiêu Đường quần áo xong định ngoài, cô lập tức bật dậy khỏi giường, truy hỏi: "Cô thế?"
Dáng vẻ đó giống hệt một con ch.ó nhỏ kinh sợ, lo lắng bỏ rơi.
Tiêu Đường bận tâm đến sự giả tạo đáng thương của cô , mở cửa đáp: "Đi tìm Lý Giáng để tìm hiểu về những sinh viên trong danh sách tập luyện."