Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-07-24 14:11:01
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đinh Mộ đưa tay đón lấy, tóc và quần áo của cô bé ướt sũng dính , nóng ran, mặt đỏ bừng vì sốt. Cô lấy một chiếc ô từ trong túi đưa cho Đầu Trọc bên cạnh, “Văn Tuấn, giúp che ô .”
Sau đó, cô tìm một chiếc áo phông cotton của Mai Ngạn Quân trong túi, cởi bỏ quần áo ướt của cô bé, chiếc áo phông cotton sạch, chiếc áo phông lớn, bao bọc cả cô bé.
Đinh Mộ đưa tay túi lục lọi, thực chất là dùng ý niệm lấy hai chiếc áo mưa dùng một từ trong gian, đưa cho thiếu niên Lam Vũ dìu lên thuyền thành công.
Cô đầu với Lam Vũ: “Thời tiết lạnh như dễ hạ nhiệt lắm, tìm bộ quần áo khác cho em , mặc áo mưa .”
Cô lấy một chiếc áo khoác mỏng dự phòng để trong ba lô, mặc cho cô bé, đó mặc áo mưa, tìm một chiếc khăn khô để tháo tóc cô bé đang buộc lau khô một nửa.
Nhìn thiếu niên quần áo và áo phông của Lam Vũ và mặc áo mưa, Đinh Mộ hỏi:
“Em gái em bao nhiêu tuổi ?”
Thiếu niên mặt mày tái nhợt, run rẩy : “Cô bé em gái em, em tấm ván gỗ trôi dạt đến đây.”
Mọi đều im lặng khi những lời của . Một đứa trẻ nhỏ như trôi dạt một mặt nước, trôi bao xa, thậm chí còn thể giữ con , nhà gì đó cần nghĩ đến nữa.
Đinh Mộ lấy một chai nước linh tuyền từ gian , đưa đến bên miệng cô bé cho cô bé uống. May mà cô bé vẫn nuốt một cách chủ động, khi uống hết nửa chai, thì Đinh Mộ dám cho cô bé uống thêm nữa.
Lam Vũ đưa hai chiếc bánh bao ăn hết của cho thiếu niên, nhận lấy và ăn ngấu nghiến.
“Còn em, em ở cây, bao lâu ?” Lam Vũ hỏi thiếu niên đưa cho một chai nước.
Thiếu niên nuốt miếng bánh bao trong miệng, nhận lấy chai nước uống ừng ực nửa chai. “Nhà em ngập, em và cha đội mưa chạy ngoài tìm nơi trú ẩn, cuối cùng chiếc bè gỗ vỡ, cha em nước cuốn trôi, em bám một tấm ván gỗ lớn trôi bao xa, tối qua cái cây chặn tấm ván , em men theo cành cây trèo lên ngọn cây.”
Thiếu niên ợ một cái tiếp: “Sáng nay em gái nhỏ bám tấm ván gỗ trôi dạt đến đây, lúc đó em vẫn bất tỉnh, khi em cứu em lên, em còn em một cái gọi một tiếng mới bất tỉnh.”
Nghĩ đến nơi trú ẩn mà thiếu niên , Đinh Mộ hỏi: “Nơi trú ẩn mà em ở ?”
Thiếu niên thuyền, một tay cầm chai nước, một tay nắm chặt dây thừng của chiếc thuyền xung phong, “Ở khu Nam biệt thự Klein.”
“Ai với em nơi trú ẩn ở khu Nam biệt thự Klein?”
Hình như nhớ điều gì đó, thiếu niên bắt đầu , : “Khu nhà em ở nhà cửa thấp, nhân viên cứu hộ chính thức đến khuyên chúng em sơ tán, nhiều , cha em tin, kết quả là... Nếu lúc đó nhà em sơ tán với nhân viên cứu hộ chính thức thì cha và em trai của em nước cuốn trôi .”
Lam Vũ vỗ vai an ủi .
Đinh Mộ sang với Mai Ngạn Quân: “Anh Quân, chúng đưa hai đứa đến biệt thự Klein !”
Mai Ngạn Quân gật đầu, với Lý Gia Minh ở mũi thuyền: “Chúng xuất phát thôi!”
DTV
Lý Gia Minh cởi dây buộc cành cây, Mai Ngạn Quân khởi động thuyền xung phong chạy về phía biệt thự Klein.
Thuyền xung phong chạy hơn một tiếng đồng hồ, biệt thự Klein dần dần hiện mắt .
Có một cái lều dựng lên ở đầu con đường dẫn đến khu Nam của biệt thự, cửa một tấm biển ghi điểm đăng ký tạm thời, thuyền xung phong từ từ cập bờ, Lý Gia Minh ở phía dẫn đầu xuống thuyền kéo thuyền bờ, cố định .
Lam Vũ dìu thiếu niên, Đinh Mộ bế cô bé cũng Mai Ngạn Quân dìu xuống thuyền.
Bước lều của điểm đăng ký tạm thời, hai thanh niên đang nhỏ giọng chuyện ở bên trong, bọn họ thấy , thì vội ngẩng đầu thẳng dậy. “Nếu ở, vui lòng điền mẫu đơn ..”
“Chúng ở, chúng cứu hai đứa trẻ đường, cha và của chúng đều còn.” Đinh Mộ bế cô bé thật với hai . “Cô bé còn sốt cao, vẫn còn đang bất tỉnh, các bác sĩ nào đến khám cho cô bé ?”
Một trong hai xong dậy đến mặt Đinh Mộ, sờ trán cô bé, đó gật đầu với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-106.html.]
Người thấy cầm bộ đàm bàn lên, tình hình bên cho đầu dây bên , bên trả lời sẽ sắp xếp bác sĩ đến kiểm tra.
Thiếu niên điền xong mẫu đơn đưa cho nhân viên, nhân viên đưa cho thiếu niên một tấm thẻ, bảo thiếu niên ở ghế trống bên cạnh chờ, lát nữa sẽ đến dẫn thiếu niên sắp xếp.
Nhân viên lấy một tờ giấy từ ngăn kéo, chi tiết tình hình và đặc điểm cá nhân của cô bé, đó đưa cho Đinh Mộ để cô ký tên.
Mai Ngạn Quân nhận lấy xem qua nội dung đó, “ là chồng cô , cô đang bế đứa nhỏ tiện, thể ký cô ?”
“Được!”
Mai Ngạn Quân cầm lấy bút, nhanh chóng ký tên của lên đó, đưa cho nhân viên. “Đồng chí, ai là phụ trách căn cứ ?”
Nhân viên tờ giấy ký tên, đó đặt một cặp tài liệu, “À, Cục trưởng Cố Nghị quản lý căn cứ đấy.”
“Cục trưởng Cố?” Lam Vũ bên cạnh thốt lên khó tin.
Nhân viên bên cạnh đặt bộ đàm xuống, “Các quen Cục trưởng Cố ?”
Lam Vũ ngượng ngùng sờ tai gật đầu. “Quen.”
“Bây giờ ông ở căn cứ ?” Mai Ngạn Quân hỏi.
“Sáng nay họp, giờ vẫn về, các là...?”
“Lúc chúng là cấp của ông .”
“Chắc ông cũng sắp về , là ở đây đợi ông ?”
Lam Vũ vội vàng từ chối, vẫn sẵn sàng đối mặt với lãnh đạo một nữa. “Không cần , trời cũng còn sớm nữa, chúng còn vội về!”
“Được , các tên của ở đây, khi Cục trưởng Cố về sẽ với ông .” Nhân viên bọn họ từng là cấp của Cục trưởng Cố, cũng coi như là đồng nghiệp, thái độ càng thêm nhiệt tình.
Người đến mức , Lam Vũ thể từ chối, cũng cảm thấy gì cần che giấu.
Vì , Mai Ngạn Quân và những khác lượt tên của lên đó.
Đinh Mộ hỏi nhân viên về quy tắc ở của căn cứ, hiện tại chỉ cần những ngập nhà nơi ở khi đăng ký sẽ sắp xếp chỗ ở thống nhất.
Tất nhiên, chuyện ở chỗ là thể nào, nơi để ngủ , đều là giường tập thể lớn.
Bọn họ trò chuyện thêm vài câu nữa, đó một nhân viên y tế đến đưa cô bé và thiếu niên khám.
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân dẫn bốn Lam Vũ bắt đầu lên đường trở về nhà.
...
Không lâu khi thuyền xung phong của Đinh Mộ khởi động rời , một chiếc thuyền xung phong quân sự màu xám ngụy trang chạy theo hướng ngược với bọn họ.
Thuyền cập bến dừng , vài thanh niên cùng một đàn ông trung niên năm mươi tuổi xuống thuyền.
Đi đến cửa điểm đăng ký tạm thời, một trong bọn họ hỏi: “Tiểu Giáp, hôm nay sống sót nào đến đăng ký ?”
Nhân viên tên Tiểu Giáp lấy một tờ giấy đưa cho đàn ông trung niên dẫn đầu. “Cục trưởng Cố, mấy thanh niên cứu hai đứa trẻ đường đưa đến đây, bọn họ là cấp cũ của ông?”
Cục trưởng Cố nhận lấy tờ giấy, ông mở xem thấy những nét chữ mạnh mẽ đó lượt rằng: Lam Vũ, Diêu Nghiêu, Lý Gia Minh, Mai Ngạn Quân, lông mày ông giãn vui mừng.