Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-07-24 14:11:09
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến nơi thuyền xung phong neo đậu, Mai Ngạn Quân đầu khu biệt thự phía , thản nhiên : “Chúng thể thận trọng đề phòng, nhưng cần quá lo lắng, chúng chỉ sống yên , xung đột lợi ích với những đó, đáng để bọn họ tốn nhiều công sức.”
Lên thuyền, xuồng cao tốc từ từ rời , Đinh Mộ đầu biệt thự Klein dần khuất xa. Nơi cách xa khu đô thị, đất rộng thưa, ý định của Cố Nghị khi chọn nơi căn cứ tạm thời là gì.
Đã tận thế mà còn dùng thủ đoạn mưu quyền đoạt lợi.
Khi thảm họa ập đến, chỉ thấy sự ấm áp và lạnh lùng giữa với , mà còn cả sự vị tha và ích kỷ.
Đinh Mộ và những khác thuyền dầm mưa gần một tiếng đồng hồ mới đến tiểu khu.
Bọn họ chậm trễ một thời gian ở biệt thự, thời gian trở về hôm nay cũng giống như hôm qua, đường về còn thấy mấy thuyền ngoài tìm vật tư nữa.
Cất thuyền xung phong, lên tầng 17, cửa mở từ bên trong, là Mai Vũ Văn và Vạn Lạc Vận luôn canh giữ ở chỗ .
“Anh cả, chị dâu, trở về , mau đồ ! Chú Lâm và dì Vương nấu cơm xong đó, đồ xong lên đó ăn cơm nhé! Nhanh một chút, đồ ăn sắp nguội .” Vạn Lạc Vận nhận lấy balô và áo mưa của Đầu Trọc, với .
Đinh Mộ sờ đầu con trai, kéo tay bé: “Con trai, thôi! Về nhà đợi cha quần áo chúng cùng lên lầu ăn cơm nhé.”
Về đến nhà, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân vội vàng lau , quần áo khô ráo. Cô lấy bốn chiếc đùi gà từ gian , cho túi kéo Mai Vũ Văn ngoài.
Đi đến 1702 gõ cửa, ba Lam Vũ cũng đang chuẩn ngoài. Đinh Mộ đưa đùi gà cho Lam Vũ: “Cho Bình An và Thiểm Điện ăn thêm, hai ngày nay thời gian nấu đồ ngon cho chúng.”
“Chị dâu, em cũng ăn đùi gà. Chị thiên vị quá, Bình An và Thiểm Điện còn ăn ngon hơn em nữa.” Lam Vũ đưa đùi gà lên mũi ngửi ngửi , cố nén ham cắn một miếng.
“Cậu cứ thẳng là bằng một con ch.ó . Nhanh lên, chú Lâm và dì Vương đang đợi chúng ăn cơm kìa!” Diêu Nghiêu trực tiếp vạch trần .
Chưa kịp lấy , Bình An và Thiểm Điện ngửi thấy mùi hương mà chạy đến. Lam Vũ đưa đùi gà cho chúng, dặn dò chúng trông nhà cho cẩn thận.
Lên đến 1801, chỉ còn thiếu ở tầng 17.
“Mau xuống! Mau xuống! Mọi đói nhỉ!” Lâm Trí Viễn vội vàng mời xuống ăn cơm.
Đinh Mộ đầy bàn thức ăn với đủ món chay mặn phối hợp, thèm đến mức nước miếng suýt chảy . Cô gắp một miếng sườn kho tàu lên, sườn mềm rục.
“Ngon quá, sắc hương vị đều đủ. Món nhất định là dì Vương .” Đinh Mộ khen ngợi.
Về cách xưng hô với Vương Huệ Trinh, đây Mai Ngạn Quân với cô, gọi là dì Vương giống mới đúng.
Ai cũng thích những lời khen ngợi, đặc biệt là già. Vương Huệ Trinh xong liền tủm tỉm: “Ngon thì ăn nhiều ! Nào, món thịt luộc dì nhớ là cháu cũng thích ăn.”
Miệng Đinh Mộ nhét đầy thức ăn, chỉ thể “ ” gật đầu. Sau khi mưa cả ngày, ăn một bữa cơm nóng là điều hạnh phúc nhất.
“Chú Lâm, về, chúng cháu gặp cục trưởng Cố. Ông lập một khu vực tạm trú khẩn cấp ở khu Nam biệt thự Klein, những bên trong đều là của quân đội.” Trong lúc ăn cơm, Mai Ngạn Quân tán gẫu về chuyện ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-109.html.]
“Ồ, biệt thự Klein rộng rãi, địa thế cao, là một nơi . Điểm là cách xa trung tâm thành phố, di chuyển cứu hộ qua tốn thời gian, bất tiện nhỉ?” Lâm Trí Viễn xong thì lòng cũng đầy nghi hoặc.
“Về con cục trưởng Cố , chú nghĩ ?” Công việc của Mai Ngạn Quân thường xuyên công tác bên ngoài, quen thuộc với lãnh đạo đơn vị, càng đến việc hiểu rõ.
Lâm Trí Viễn bới một miếng cơm, nhai kỹ hơn như đang hồi tưởng chuyện xưa. “Chú và ông là cộng sự mười mấy năm, lúc đó ông lên từ cấp xã mà từng bước thăng tiến. Nghe ba vợ ông là trong quân đội. Người ham mê danh lợi quá mức, bất cứ việc gì cũng thích chọn những việc lợi cho bản , coi trọng quyền lực hơn, luôn nắm giữ quyền lực to lớn để cố gắng kiểm soát và ảnh hưởng đến khác. Vì , lúc đó, chú và ông quan điểm chính trị khác , để tránh mũi nhọn của ông , chú chọn về hưu sớm, nhường cơ hội cho những trẻ hơn.”
Mai Ngạn Quân kể cho Lâm Trí Viễn những gì Cố Nghị ở biệt thự.
“Hiện nay thiên tai liên tục xảy , dân lâm cảnh khốn cùng, đủ khiến ông bận rộn. Nếu bằng chứng cụ thể, ông sẽ hành động gì, còn một ưu điểm là nghi ngờ.” Cùng việc hơn mười năm, Lâm Trí Viễn sớm thấu con , một quân cờ quyền lực thúc đẩy.
“Chú Lâm, ông còn chúng cháu về phục vụ.” Lý Gia Minh ở bên cạnh tố cáo.
“Yên tâm, ngay cả khi các cháu về, ông cũng dám sử dụng các cháu.” Lâm Trí Viễn gắp cho một đũa thức ăn.
Diêu Nghiêu nhớ đến chuyện gặp Trần Trí An buổi chiều, liền hỏi Mai Ngạn Quân: “Anh Quân, chiều nay Trần Trí An gì với ?”
Mắt Mai Ngạn Quân lóe lên một tia lạnh lùng: “Những trong đơn vị ý kiến với ông đều sắp xếp cứu hộ đó ai trở về. Cậu nghi ngờ cục trưởng Cố lợi dụng thiên tai để loại bỏ những khác phe.”
Lâm Trí Viễn ăn ít, đặt bát đũa xuống, trầm ngâm : “Có khả năng , ông giỏi nhất là mượn d.a.o g.i.ế.c , mượn thế lực để leo lên. Chỉ là những việc trong lúc thiên tai, bố cục nhỏ, uổng phí công bộc.”
“Chú Lâm, tai họa xảy lâu như , tại chính phủ phát lương thực ?” Đinh Mộ hoang mang, đời khác với đời .
Đời thời điểm , chính phủ tổ chức phát lương thực mấy .
Mà đời chỉ một , là chỉ phát một cho khu vực , các khu vực khác nhiều hơn?
Nói đến vấn đề , Lâm Trí Viễn cũng băn khoăn. “Dữ liệu dự trữ lương thực của chính phủ địa phương công bố, nhưng các chuyên gia ước tính rằng nếu mỗi ăn tiết kiệm một chút, thì một hoặc hai năm sẽ thành vấn đề.”
lương thực công khai, đối với những thứ trong bóng tối sẽ nhiều chỗ để thao túng.
Tham ô hủ bại khẳng định là , xét theo tình hình hiện tại, chỉ một khả năng, chính phủ cũng hết lương thực .
Vậy lương thực , đó là điều đáng để suy ngẫm.
Mọi xong đều im lặng cúi đầu ăn cơm, trong lúc nhất thời căn nhà chỉ còn tiếng bát đũa va chạm.
Hết lương thực, đồng nghĩa với việc nhiều sẽ nhịn đói, mà nhịn đói là chết.
Thiên tai nhân họa, đời rốt cuộc cũng sẽ loạn!
Lâm Trí Viễn gì thêm, đều hiểu, ông dậy pha .
Sống một nữa, Đinh Mộ chờ chết, đường thì tự tìm một con đường . “ nhớ thế hệ cùng lứa với cha ông của chúng . Lúc đó họ cũng sống trong môi trường khắc nghiệt thiếu thốn, nhưng vẫn tạo dựng nên thời thái bình thịnh vượng từng chút một bằng chính đôi tay của .”
DTV
“Họ thể thành công, tại chúng thể. Con cái là hy vọng của chúng , nếu chúng còn tự bỏ cuộc thì chúng sẽ ?”