Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-07-24 22:47:52
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ừm, chúng giữ sói đầu đàn và hai con sói cường tráng, còn mang đổi, 2 cân lương thực đổi 1 cân thịt sói, lương thực thể dùng khoai lang, khoai tây hoặc bột mì, gạo trắng đều .” Mai Ngạn Quân kết quả thảo luận với Tôn Hầu Tử.

Vương Huệ Trinh vỗ tay, dậy. “Để đủ cho chúng ăn, đổi lấy đồ là đúng, bao nhiêu đôi mắt ở những tòa nhà khác đang chằm chằm chúng , ghen tị thể khiến phát điên.”

Một tia sắc bén lóe lên trong mắt Mai Ngạn Quân: “Giao dịch công bằng, ai còn dám gì nữa.”

“Có kẻ phục, thì cứ đánh cho đến khi bọn họ phục.” Đối với loại dễ ghen tị , Đinh Mộ thích giải quyết trực tiếp bằng bạo lực.

Mai Ngạn Quân dẫn Đầu Trọc và ba Lam Vũ khiêng sói lên sân thượng lột da, bỏ nội tạng.

Bọn họ giữ phần da lông, cần nội tạng, cô bảo Mai Ngạn Quân mang tặng cho những đổi lương thực.

Cô tin rằng sẽ nào chê, dù cũng là thịt.

Thịt sói nhiều, Đinh Mộ chia thịt sói thịt xong cho mấy nhà.

Phần còn giao cho Đầu Trọc và Lam Vũ, để hai bọn họ mang xuống lầu đổi lương thực với hàng xóm.

Nghe đổi thịt sẽ tặng kèm nội tạng, những nỡ đổi cũng cắn răng đổi một cân về nếm thử mùi vị thịt sói.

Đầu Trọc và Lam Vũ đổi lương thực xong trở về, với Đinh Mộ, ngày mai mấy Tôn Hầu Tử cùng bọn họ kết nhóm nhận lương thực, còn ở các tòa nhà khác cũng cùng.

Chỉ cần bọn họ ý định nhắm , thì Đinh Mộ ý kiến.

Tan học, khi Lâm Chí Viễn dẫn Mai Vũ Văn và Mai Đóa xuống, ông tìm Mai Ngạn Quân hỏi về chuyện bọn họ nổ s.ú.n.g lúc chiều.

Mai Ngạn Quân kể vắn tắt chuyện bầy sói xuất hiện ở ngọn núi phía với ông, cũng như quá trình săn sói đầu đàn và mấy con sói khác.

Tiếng s.ú.n.g lúc đó khá lớn, Lâm Chí Viễn đó là loại vũ khí gì.

“Chú tiếng s.ú.n.g giống như khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa hạng nặng nội địa mắt ?”

Mai Ngạn Quân thừa nhận một cách thẳng thắn, hề giấu diếm. “Đây là khẩu s.ú.n.g cháu tìm thấy trong biệt thự Klein lúc .”

“Lúc đó ai thấy chứ?”

“Không , bọn cháu đến biệt thự là ban đêm, nổ s.ú.n.g ở ban công nhà Đầu Trọc, kính là kính tráng phim cách nhiệt chúng cháu lắp đó, lúc đó Gia Minh kiểm tra ngọn núi phía ai cả.”

Lâm Chí Viễn yên tâm, thiên tai mạt thế, tâm cơ ở khắp nơi.

“Vẫn nên cẩn thận một chút.”

Mai Ngạn Quân dặn dò ông vài câu, những thứ cần mặc và mang theo khi nhận lương thực ngày mai, Lâm Chí Viễn khoanh tay chậm rãi lên lầu.

Giờ ăn tối, khắp nơi trung của khu Đông Châu Nhất Hào tràn ngập mùi thơm của thịt.

Đinh Mộ cũng nhân cơ hội , hầm phần lớn thịt sói bằng nồi lớn, phần ăn hết thì cất trong gian để dành ăn dần.

Cô còn để bốn mươi lăm cân thịt sói ướp gia vị, dùng để thịt khô.

Lúc ăn cơm, những ăn thịt sói đều nhất trí cho rằng: Thịt sói ngon, chất thịt chắc, thơm mà ngấy.

Đinh Mộ Vương Huệ Trinh thịt sói chỉ ngon mà còn thể dùng thuốc, tác dụng bồi bổ.

Trời hửng sáng, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân thức dậy.

Tối qua Mai Ngạn Quân nhắc nhở bọn họ, tìm chứng minh thư và những thứ cần mang theo khi ngoài bỏ trong núi.

Đồng thời bọn họ đưa cho hai gia đình ở tầng 18 ít miếng dán giữ nhiệt, để bọn họ dán lên giữ ấm khi ngoài.

Thời tiết lạnh giá, đưa hai đứa trẻ ngoài, họ dám lơ là.

Hai vợ chồng mặc cho Mai Vũ Văn và Mai Đóa thật kín, chỉ để lộ hai con mắt, còn dán ít miếng giữ nhiệt hai đứa nhỏ.

Đinh Mộ, Mai Ngạn Quân, Quang Đầu và hai khác đều đeo một chiếc ba lô màu đen lưng, bên trong chứa nỏ và tên.

Để đề phòng, Đinh Mộ còn giấu ám tiễn trong tay áo.

Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi còn nhỏ, sợ hai đứa đường mệt.

Mai Ngạn Quân lấy một chiếc xe đẩy gấp nhỏ dùng để kéo hàng từ gian, tìm thấy trong nhà kho của nhà máy ở khu công nghệ cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-142.html.]

Xe đẩy lưới bảo vệ cao 50 cm ở bốn phía, xe còn mới, Đinh Mộ khử trùng đơn giản.

Cô trải một lớp màng nhựa để chống ẩm phía đáy, đó trải một lớp nệm dày, cuối cùng là một chiếc chăn bông nhỏ.

Đợi Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi bộ mệt thì thể nghỉ trong xe.

Mọi thu xếp gọn gàng, bọn họ đeo ba lô, vác một chiếc xe đẩy nhỏ bốn bánh xuống lầu.

Đã khá nhiều tụ tập chỗ sân trống nhà.

Bốn đứa trẻ vài tháng khỏi nhà, xuống lầu đuổi băng.

Một lúc , vài đứa trẻ trạc tuổi cũng tham gia chơi cùng.

Những đứa trẻ nhỏ hơn cha cõng lưng, quấn trong chăn bông dày.

Đến giờ xuất phát hẹn, những đến sẽ chờ nữa.

Mai Ngạn Quân vung tay lên. “Xuất phát!”

Rời khỏi tiểu khu, đường, Đinh Mộ quản thúc mấy đứa nhỏ, cho bọn trẻ chạy nhảy lung tung nữa.

Mai Ngạn Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y Mai Đáo, vợ chồng Đầu Trọc cũng bảo vệ Thẩm Khả Nhi ở giữa.

Lúc mới đầu, trong tiểu khu còn trò chuyện.

Khi lên đường chính, thỉnh thoảng thể thấy một t.h.i t.h.ể sóng sượt mặt đất, bọn họ c.h.ế.t bao lâu, trở thành những pho tượng băng.

Những đang chuyện đều im lặng, bọn họ dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến những linh hồn khuất.

Mai Vũ Văn thấy thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Đinh Mộ hơn.

Mai Đóa tuy cũng sợ, nhưng cô bé chịu để Mai Ngạn Quân bế.

Đinh Mộ mỉm với cô bé giơ ngón tay cái lên.

Toàn bộ thành phố giống như nhấn nút “tạm dừng”, đường, những t.h.i t.h.ể biến thành băng ngày càng nhiều, vạn vật im lặng, khắp nơi tràn ngập thở của cái chết.

DTV

Gió lạnh buốt thổi đến, như thể vong linh đang than thở với thế gian về sự cam lòng của .

Dần dần, một bộ rải rác bắt đầu xuất hiện đường, chậm rãi về phía điểm phát lương thực.

Địa điểm phát lương thực cứu trợ rộng, hai bên đường, các cửa hàng cao năm sáu tầng chôn vùi lớp băng, thỉnh thoảng góc cạnh mái nhà lộ .

Nhân viên chính phủ và xe chở lương thực vẫn đến, nhiều chờ quảng trường.

Mọi đều quấn chỉ để lộ một đôi mắt, ai nhận ai.

Sợ bọn trẻ quá lạnh, Đinh Mộ bảo Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi xe kéo nhỏ, đắp chăn bông nhỏ cho hai cô bé.

Trong lúc chỉnh sửa chăn, cô lấy một túi nước nóng từ trong gian nhét chân hai cô bé.

Mọi chỉ im lặng chờ đợi chính phủ đến phát lương cứu trợ sớm chút, ai chuyện.

Quảng trường lớn, vạn vật im lặng.

Chỉ tiếng thở nặng nhọc của , tiếng ho, tiếng quần áo ma sát do run rẩy vì lạnh, còn tiếng dậm chân ngừng vì lạnh.

Chờ nửa tiếng, mặc mỏng hoặc đang bệnh mà đến đây, “bịch” một tiếng, bọn họ ngã xuống đất, cử động nữa.

Người nhà quỳ xuống bên cạnh, đôi mắt tê dại, vui buồn.

Mọi thấy, thở dài thôi, là tiếc cho , là thở dài cho tương lai mờ mịt của chính .

Lúc , tiếng động cơ gầm rú của xe tải từ xa đến gần.

Xe cứu trợ của chính phủ đến, ở cuối đường, một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây chậm rãi xuất hiện.

Theo chiếc xe đầu tiên, lượt thêm năm chiếc xe tải chạy về phía quảng trường.

Quảng trường nãy còn im ắng, trong nháy mắt sôi sục, hò reo, lóc, gào thét...

Như một tia sáng le lói trong bóng tối, quốc gia bỏ rơi bọn họ!

Loading...