Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-07-24 22:48:07
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên đầu giường hai bên đặt hai chiếc đèn tiết kiệm năng lượng màu vàng to bằng quả bóng đá, bên cửa sổ một chậu than hồng rực, gần cửa là một dãy tủ, trông giống như tủ bên ngoài.
Người đàn ông s.ú.n.g dí run rẩy như cật rung, m.á.u phụ nữ ngừng chảy xuống giường, chẳng mấy chốc nhuộm đỏ hơn nửa chiếc giường.
“Súng ở ?”
Mai Ngạn Quân chỉ chuyên nghiệp mà còn con mắt tinh tường, cầm khẩu súng, nhận rằng hẳn là khẩu s.ú.n.g mua từ tay buôn bán vũ khí quân sự nước ngoài.
DTV
“ nhờ ở nước ngoài mua.”
“Mua mấy khẩu?”
“Chỉ một khẩu, thứ dễ mua ở nước ngoài, nhưng khó mang về.”
“Anh là ai? Tại ở đây?”
“Ba là giám đốc một nhà máy sản xuất ô tô ở đây. là con trai ông , Trần Hạo Kiệt, ba sắp xếp việc ở đây.”
Hạo Kiếp? Cha sinh mới là hạo kiếp (đại nạn) lớn nhất! Đinh Mộ thầm nghĩ.
“Có bao nhiêu của ở đây?”
“Mười lăm vệ sĩ do ba cho. Sau thảm họa thiên tai thêm hai mươi gia nhập, tổng cộng ba mươi lăm , còn một theo nịnh hót chúng để xin thức ăn.”
“Dưới bao nhiêu các khống chế?”
“Lúc đầu hơn hai trăm, ba trăm , bây giờ còn hơn một trăm.”
Mắt Mai Ngạn Quân nheo , đầy băng giá.
“Vậy là các g.i.ế.c hơn một trăm ?”
“Đại ca, đừng trách , nhiều như thế đều ăn uống, lấy nhiều lương thực như ? cũng còn cách nào, họ lời.”
Người đàn ông vội vàng thanh minh cho .
“Tất cả đều là nhân viên của nhà máy ?”
“Không , đều là những việc trong khu công nghiệp , một khác cứu lên.”
“Dưới lầu bao nhiêu canh gác?”
“Có năm vệ sĩ, năm mới gia nhập.”
Mai Ngạn Quân hỏi hết những gì cần hỏi, ngón tay đặt cò súng.
Người đàn ông thấy , vội vàng hét lên: “ hết những gì cần , thể g.i.ế.c ! Đừng g.i.ế.c ! sẽ cho lương thực!”
Nói xong, cố gắng với lấy chìa khóa tủ đầu giường. Anh với , bèn dùng sức đẩy phụ nữ đang , dậy.
“Đừng nhúc nhích! Lương thực ở ?”
Mắt Mai Ngạn Quân hiện rõ sát khí.
“Trong phòng họp khóa cửa bên cạnh.”
Thấy Đinh Mộ cầm chìa khóa tủ đầu giường, Mai Ngạn Quân ném s.ú.n.g gian, rút nỏ , một lời trực tiếp nhắm n.g.ự.c đàn ông, b.ắ.n một mũi tên.
Người đàn ông thấy khẩu s.ú.n.g biến mất như ảo thuật và mũi tên bất ngờ xuất hiện, đôi mắt mở to đầy kinh hãi, dần dần mất y thức.
Đinh Mộ thu hết đồ cổ bày tủ gian.
Mai Ngạn Quân tìm thấy một chiếc két sắt nhỏ tủ, cần vân tay của đàn ông để mở khoa. Anh vác chiếc két sắt lên giường, kéo ngón tay của đàn ông ấn đó.
Két sắt mở , bên trong hơn một trăm viên đạn, thu hết đạn gian.
Anh thấy hai giường quá kinh tởm, bèn rút hai mũi tên , giật lấy chăn che đậy .
Anh nghĩ một lúc, ném bốn t.h.i t.h.ể trong gian ngoài.
Ra khỏi căn phòng nhỏ, Đinh Mộ thu dọn những thứ hữu ích trong văn phòng.
Ngay khi hai chuẩn ngoài, thì tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
“Ai đó?”
Mai Ngạn Quân cố ý hạ giọng, ngoài cửa rõ, chỉ nghĩ rằng bên trong mới ngủ dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-148.html.]
“Thái tử gia, là em! Mấy Trần Tam lâu về!”
Chuyện bên ngoài vẫn ai phát hiện bất thường, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân .
Đinh Mộ áp tai cửa, hiệu một chữ với , nhanh chóng nấp góc cửa.
Cửa đột nhiên mở , bên ngoài kéo bên trong, cửa nhanh chóng đóng .
Vừa định lên tiếng, cổ họng đột nhiên từ siết chặt, đó ngã thẳng về phía .
Đinh Mộ giơ ngón tay cái lên với Mai Ngạn Quân, động tác dứt khoát, chuyên nghiệp và dày dặn kinh nghiệm.
Hai mở hé cửa, quan sát tình hình bên ngoài, ai cả.
Cánh cửa văn phòng đối diện chéo đóng chặt, lẽ đàn ông nãy giờ từ đó.
Đinh Mộ cầm nỏ và Mai Ngạn Quân cẩn thận tiến đến gần, bên trong vang lên rõ ràng tiếng cầu xin và tiếng của phụ nữ.
Mai Ngạn Quân thò đầu tình hình bên trong, giơ ngón tay hiệu ba.
Qua khe cửa, hai giơ nỏ, mỗi nhắm một mục tiêu.
Mũi tên rời cung xé toạc khí, hai đàn ông cùng lúc trúng tên tim và ngã gục xuống đất.
Mai Ngạn Quân đẩy cửa . Đinh Mộ nhanh chóng điều chỉnh vị trí, quỳ một gối, giơ nỏ lên, khi đàn ông thứ ba phản ứng và chuẩn lao tới cửa, b.ắ.n một mũi tên xuyên qua cổ họng .
Hai cô gái trong nhà ngược đãi đến mức hình , run rẩy vì sợ hãi, thể thốt nên lời.
Đinh Mộ liếc họ, quan tâm, tiến lên rút mũi tên khỏi xác chết.
Đến phòng việc thứ ba, bên trong năm ngủ san sát , cô và Mai Ngạn Quân trong, những bên trong đều tỉnh.
Lần cô tay. Mai Ngạn Quân cầm d.a.o găm, một cái chớp mắt c.ắ.t c.ổ tất cả , giống như cắt rau hẹ .
Bên trong phòng việc cuối cùng, quả thực thể so với luyện ngục nhân gian.
Hai cô bé mười mấy tuổi trói một khung sắt, m.á.u me đầm đìa, hành hạ đến mức còn thoi thóp.
Đinh Mộ thấy cảnh tượng thảm khốc như thì vô cùng phẫn nộ.
Ba b.ắ.n c.h.ế.t bằng tên, cô đều cảm thấy quá rẻ cho họ.
Vì , Đinh Mộ lấy d.a.o bầu , hung hăng chặt nát phần cơ thể của họ, cho đến khi d.a.o kẹt xương và thể rút , cô mới dừng .
Một đàn ông sức mạnh chiến đấu cao hơn, né mũi tên của cô b.ắ.n chỗ hiểm, nhanh chóng lao về phía Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân ném mũi tên trung, rút d.a.o găm và sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời để cho kẻ thù cơ hội tiếp cận.
Cô liên tục di chuyển xung quanh, dùng d.a.o găm rạch nhiều vết thương đàn ông. Máu chảy tuôn như thác, khiến nhanh chóng biến thành một dính đầy m.á.u gục ngã xuống đất. Đôi mắt hung hãn dần dần mất ý thức.
Mai Ngạn Quân thấy vẫn giữ nguyên vẻ hung ác cho đến chết, bèn dùng d.a.o găm móc hai con mắt của ném thẳng ngoài cửa.
Lúc , một cô gái ăn mặc lôi thôi lếch thếch lao từ bên ngoài.
Chỉ trong gang tấc, hai con mắt suýt rơi trúng cô .
Cô chạy đến bên một trong hai cô gái trói giá sắt và ngừng gọi tên.
“Tiểu Yến! Tiểu Yến! Em tỉnh dậy , chị, là chị đây!”
Cô gái ngất lịm hề phản ứng gì.
Nhìn thấy cô gái hành hạ đến mức cơ thể còn nguyên vẹn, cô vội vàng dùng đôi tay run rẩy của để tháo sợi dây. Tháo xong, cô cởi chiếc áo vốn mỏng manh để đắp lên cô gái.
“Chị ơi.” Có lẽ cảm nhận một tia ấm áp, cô bé từ từ tỉnh dậy.
Cô bé mở đôi mắt lim dim rõ đến, nước mắt của cô bé lập tức trào .
“Chị ơi, em đau quá! Chị đưa em về nhà ?”
“Được! Chị đưa em về nhà!”
Cô gái dùng mu bàn tay sức lau những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi, nhưng dường như thể lau hết . Cô rằng họ sẽ bao giờ trở về nhà nữa.
“Chị ơi, em ăn sủi cảo do gói, ăn thịt kho tàu do ba , còn uống nước ngọt...”
Giọng của cô bé càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng chìm im lặng.