Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-07-25 12:36:32
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mai Ngạn Quân nhíu mày, cầm que gỗ ngừng khều than trong lò. “Vậy công việc của sắp xếp thế nào?”

“Giông bão đến , bắt đầu từ ngày mai bọn em nghỉ ở nhà hai ngày, chuyện lãnh đạo cũng chỉ , tài liệu cụ thể vẫn gửi xuống .” Trương Bằng Phi cũng đang lo lắng, bọn họ tính theo ngày công, thiếu một ngày chính là thiếu một ngày lương thực.

Đầu Trọc vỗ vai an ủi , “Không , mấy năm nay chúng vượt qua chuyện còn khó khăn hơn , gặp chiêu nào thì đánh chiêu đó, trời diệt , lẽ nào yên chờ diệt vong? Chắc chắn sẽ đường sống thôi.”

Trương Bằng Phi gật đầu, vui khi đoàn tụ với những đồng đội cũ, đặc biệt là trong hai năm qua, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân giúp đỡ nhiều trong cuộc sống.

“Được , em chỉ đến đây để một tiếng, chuẩn tâm lý nhé. Em còn tuần tra, phiền nữa, tin tức gì em sẽ đây.”

Nói xong dậy ngoài, Đinh Mộ vội bếp lấy một con vịt khô và năm cân gạo cho túi đen đưa cho Trương Bằng Phi, nhất quyết nhận.

Mai Ngạn Quân nhét lòng , “Đừng lằng nhằng nữa, mau .”

Đưa Trương Bằng Phi đến cổng sắt, bóng lưng gầy gò của , mấy năm nay thiên tai dày vò, trông già hơn Mai Ngạn Quân mấy tuổi.

Cuối cùng đành lòng, từ tốn mở miệng: “Nếu khó khăn gì trong cuộc sống cứ đến tìm kịp lúc nhé.”

Trương Bằng Phi đầu thật sâu, hốc mắt đỏ hoe, kìm nén nỗi chua xót trong lòng gật đầu thật mạnh.

Trương Bằng Phi nhét túi ni lông màu đen mà Đinh Mộ đưa cho trong chiếc áo khoác quân đội. Anh sờ soạng nó, bên trong chứa đầy gạo. Anh cúi gập , vội vã xuống cầu thang. Anh vội vàng trở về đơn vị báo cáo mà nhanh chóng chạy về nhà.

Một chạy lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa. Vợ và bốn già thấy trở về thời điểm thì đều nghĩ rằng xảy chuyện gì đó.

Vợ lo lắng bước lên hỏi: “Sao về giờ ?”

Trương Bằng Phi vội trả lời, thẳng , phần bụng phình . Anh đưa tay cởi cúc áo khoác quân đội, để lộ cái túi ni lông màu đen bên trong đưa cho vợ.

Vợ nghĩ rằng nó nhẹ, nhưng suýt nữa thì cầm bằng một tay, cô vội vàng dùng hai tay nhận lấy đặt lên bàn. Mở xem, cô lập tức kinh ngạc, mắt mở to.

“Chồng ơi, gạo và một con vịt khô, ở ?”

Trương Bằng Phi cài cúc áo : “Anh Quân và chị dâu cho đấy.”

“Cho nhiều thế , nhà cả gia đình lớn, con ngại mà nhận thế?” Bốn già cũng xúm xem.

“Con từ chối, nhưng cứ dúi cho, con còn cách nào khác đành nhận lấy.” Không thể từ chối, cũng bất lực, thiên tai mấy năm nay ai cũng khó khăn.

Cha vợ tầm xa, cau mày : “Nhà gì cho nhà , con nhận tin tức gì thì với bọn họ một tiếng, qua , cũng uổng công coi trọng con như .”

Trương Bằng Phi gật đầu: “Con .”

Cha vợ vẫy tay về phía : “Con mau , chú ý an , gặp chuyện gì thì nghĩ đến vợ con nhiều hơn, giữ mạng vẫn quan trọng nhất.”

Trương Bằng Phi đội mũ và khẩu trang khỏi cửa.

Sáng sớm hôm , Đinh Mộ đang say giấc ngủ thì một tiếng sấm lớn đánh thức, tim cô đập thình thịch thình thịch.

Mai Đóa giật đến mức tay chân run rẩy, Đinh Mộ vội vàng ôm cô bé lòng.

Tiếng sủa dữ dội của Bình An và Thiểm Điện vang lên trong phòng Mai Vũ Văn, rõ ràng bọn chúng cũng dọa sợ. Mai Ngạn Quân vội vàng dậy mặc áo choàng kiểm tra.

Không ngủ nữa, Đinh Mộ dứt khoát dậy mặc quần áo, cô mặc quần áo xong , thì lấy quần áo của Mai Đóa mặc cho cô bé.

Đinh Mộ ngoài qua khe hở của rèm cửa, trời tối sầm , mây đen dày đặc đè xuống, vẻ như sắp đổ mưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-172.html.]

Đột nhiên, một tia sáng trắng lóe lên giữa trung, cô kịp bịt tai thì một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên.

Tiếng sấm dừng mà hết tiếng đến tiếng khác vang lên.

Cứ tưởng sẽ dừng , kết quả một tia chớp bổ xuống, tiếng sấm cũng theo đó mà đến.

Trời tối đen như ban đêm, thể thấy gì cả, giống như đang ở trong địa ngục.

Mai Ngạn Quân nhanh chóng kéo tất cả các rèm cửa trong phòng , dùng bộ đàm thông báo cho những khác tránh xa cửa sổ, kéo rèm cửa và cố gắng bên ngoài.

Mai Vũ Văn cũng tiếng sấm dày đặc như cho sợ hãi, bé dẫn hai con ch.ó đến phòng Đinh Mộ.

DTV

Một tiếng sấm nổ vang bên tai, Đinh Mộ cảm thấy đầu óc ong ong, tai vẫn còn vang vọng tiếng sấm.

“Chồng ơi, sấm sét đánh khu nhà ?” Cô dự cảm lành, lớp băng dày ở tầng chính là nước. “Cũng cột thu lôi mà chủ đầu tư lắp đặt khi xây nhà tác dụng nữa.”

Mai Ngạn Quân gan , vén một góc rèm cửa ngoài, nhanh chóng đưa câu trả lời.

“Hình như tác dụng , tòa nhà 4 sét đánh, bây giờ tầng 20 đang bốc khói, bên trong thế nào .”

“Tầng 20 ?”, Đinh Mộ lập tức nghĩ đến tầng 20 của bọn họ đặt nhiều dụng cụ kim loại, chẳng càng dễ sét đánh ?

“Tầng 20 của chúng nhiều dụng cụ kim loại, chẳng xác suất sét đánh trúng càng lớn hơn ?”

Mai Ngạn Quân buông rèm cửa sổ, trở mép giường cúi vuốt ve đầu hai chú chó.

“Không , hôm đó khi Bành Phi đến thông báo cho chúng , cất hầu hết các dụng cụ , còn lắp thêm một cột thu lôi sân thượng nữa.”

Nghe , Đinh Mộ yên tâm, cô Mai Ngạn Quân loại tính toán.

“Lúc từng giông bão , khi nào mới tạnh đây?”, Đinh Mộ đến chuyện gì đó.

Mai Ngạn Quân hiểu ngay Đinh Mộ lúc chính là chỉ kiếp , “Chuyện gì đến chúng cũng sợ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

Cũng đúng, nhiều chuyện chúng càng lo lắng sợ hãi thì nó càng tồi tệ.

Mai Ngạn Quân thêm than lò, Đinh Mộ ngoài rửa mặt, khi trở về cô lấy cho mỗi một bát mì bò, còn cho Bình An và Thiểm Điện một miếng ức gà và một cây xúc xích trộn với thức ăn cho chó.

Cả nhà bốn ăn uống no nê, giường chơi bài.

Buổi chiều, cơn giông tạm ngừng nửa tiếng, khi đều nghĩ cơn giông qua thì nó tiếp tục, sấm chớp ầm ầm ngừng.

Mai Đóa tiếng sấm như cũng thể ngủ , thấy cô bé ngủ, Đinh Mộ liền đưa cả nhà bốn cùng với Bình An và Thiểm Điện gian.

Cô để Mai Đóa ngủ sô pha trong phòng khách, cha con Mai Ngạn Quân tự giác lấy dụng cụ việc trong khu vườn đất đen.

Sau ba năm học tập và tích lũy liên tục, Mai Vũ Văn ngày càng hiểu nhiều hơn về việc canh tác nông nghiệp, những chuyện hiểu thì tìm câu trả lời trong sách vở.

Bình An và Thiểm Điện đầu tiên gian, bọn chúng tò mò xung quanh, cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa chút quen thuộc, bọn chúng liền co giò chạy ngoài.

Đinh Mộ vội vàng đuổi theo ngoài, thấy bọn chúng dừng bên hồ nước, đang uống từng ngụm nước linh tuyền.

Cô vội vàng ngăn bọn chúng , lấy một cái chậu nhỏ , đổ đầy nước cho bọn chúng uống thỏa thích.

Mấy năm nay, sự canh tác liên tục của hai cha con Mai Ngạn Quân, gian kho chứa ngày càng nhiều lương thực và rau quả.

Có lương thực dự trữ, trong lòng lo lắng, Đinh Mộ cảm thấy cảm giác an tràn đầy.

Loading...