Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-07-25 12:36:44
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở nhà bếp, nồi cháo nấu chín, Đinh Mộ bưng cả nồi ngâm chậu nước để nguội.
“Mẹ ơi, con giúp nhặt rau nhé.” Mai Đóa ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở bếp.
“Được ! Sáng nay chúng xào đậu que, ăn cháo trắng nhé.” Đinh Mộ nhích sang một bên để nhường chỗ cho cô bé.
Mai Đóa cao gần bằng vai , cắt tóc húi cua ngầu và cá tính.
Thấy tất cả đàn ông trong nhà đều cắt tóc húi cua, Mai Đóa cũng đòi cắt, Mai Ngạn Quân dỗ dành để cô bé cắt tóc ngắn ngang tai như Thẩm Khả Nhi cũng , cô bé nhất quyết đòi cắt tóc húi cua.
Đinh Mộ cũng cắt tóc ngắn cho mát mẻ và nhanh khô.
Thời tiết quá nóng, để tiết kiệm nước, nhà đông , ngay cả nước rửa rau cô cũng cân nhắc, cô rửa xong thì dùng để tắm, tắm xong thì dùng để giặt quần áo, nước giặt quần áo xong dùng để dội nhà vệ sinh và tưới rau, lãng phí một chút nào.
Khi bùn khô một nửa, Đinh Mộ thấy những ở các tòa nhà lân cận đổ xô về phía ngọn núi phía .
Không hiểu chuyện gì đang xảy , cô lấy bộ đàm gọi cho Đào Dương. “Đào Dương, chị thấy ở các tòa nhà bên cạnh đều về phía núi, em xem bọn họ đang gì ?”
“Được, chị dâu.” Giọng Đào Dương vang lên từ bộ đàm.
Một lúc , bộ đàm vang lên. “Chị dâu, bọn họ đang bắt cá ở những chỗ trũng còn nước ở sườn núi, chúng nên ?”
Cá ? Cũng đúng, nơi nào nước thì sẽ cá.
“Chị qua xem thử.” Nói xong, cô lấy ống nhòm về phía căn hộ 1702.
Từ ban công của căn hộ 1702, cô thấy nhiều vây quanh một vũng nước nhỏ trũng thấp, mỗi cầm một chiếc vợt tự chế vớt qua vớt trong nước.
Hình như khá nhiều cá, hơn nữa chúng cũng khá lớn, lượt thu hoạch.
Đinh Mộ điều chỉnh ống nhòm để rõ những con cá vớt lên, cá màu đen, miệng răng nhọn, cô từng thấy loại cá , chẳng lẽ là cá biển?
Không hiểu lắm, nhưng cô luôn cảm thấy con cá trông kỳ lạ, trong ấn tượng của cô cũng loài cá biển nào trông như .
Cất ống nhòm , cô lên tầng 20, chuyện với Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân cũng ý giống Đinh Mộ, rõ là cá gì thì đừng vội bắt về ăn.
Anh cũng với Lý Trí Dũng và Trần Tử Kiện, nhất đừng ăn loại cá .
DTV
Thành phố ngập nước vài năm, cho nên thể nhiều loại hóa chất an ở trong nước.
Buổi trưa, Đinh Mộ và Đào Dương cùng vài khác đang gói sủi cảo trong phòng khách, một tảng băng lớn ở giữa phòng khách, cùng với gió từ quạt, mang chút mát mẻ cho căn phòng.
Bọn họ đang thảo luận về nội dung radio, là thông tin mà Diêu Nghiêu sáng nay khi nghịch radio.
Đào Dương quan tâm đến chiếc radio luôn phát tiếng rè rè, nhưng cô nội dung radio, cô cứ hỏi Diêu Nghiêu mãi.
“Anh đội vệ sinh do cộng đồng thành lập đến thu gom rác sinh hoạt ? Có chúng để rác ở vị trí nào ?”
“, cũng đúng.” Diêu Nghiêu nghiêm túc nặn miếng sủi cảo trong tay.
“Ý là ?”
Diêu Nghiêu hài lòng đặt miếng sủi cảo nặn xong xuống, chậm rãi : “Không thu gom rác sinh hoạt, mà là chuyên thu gom t.h.i t.h.ể chết, để xử lý tập trung, giảm sự sinh sôi của muỗi.”
“Nghe bây giờ ít c.h.ế.t vì sốt xuất huyết, hôm qua tòa nhà bên cạnh chết.” Lam Vũ lắc đầu, căn bệnh nếu như đây, phát hiện sớm điều trị sớm thì gì đáng ngại.
“Ừm! Em cũng thấy, những khiêng t.h.i t.h.ể là của đội vệ sinh cộng đồng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-177.html.]
Đào Dương gật đầu, lúc đó cô còn tưởng rằng nhà đem chôn, giống như khi đào bùn xong, cô và Diêu Nghiêu đem cha ở nhà ba năm mang chôn ở núi .
“Mẹ, xem tại của chính phủ đến phun thuốc diệt côn trùng và khử trùng nhỉ?”, Mai Vũ Văn, giờ là một thiếu niên, hỏi.
Mấy năm nay, sự giáo dục trực tiếp của Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân, bé hiểu ít chuyện.
Đinh Mộ con trai với ánh mắt dịu dàng, cô vui vì con trai thể suy nghĩ độc lập. Cô sang Mai Đóa đang gói sủi cảo chuyện.
Cô : “Bởi vì chính phủ cũng lực bất tòng tâm, khắp cả thành phố thậm chí cả đất nước, diện tích ngập lụt lớn, ngập mấy năm, khử trùng cũng vật tư.”
Mai Ngạn Quân ở bên cạnh bổ sung: “Thời tiết nóng nực, t.h.i t.h.ể một ngày bốc mùi , tập trung xử lý và thiêu hủy chính là cách đơn giản và hiệu quả nhất.”
Mọi cùng , tốc độ gói sủi cảo nhanh hơn nhiều.
Trời nóng, Bình An và Thiểm Điện nóng đến mức chẳng ăn gì, cả ngày cạnh chậu đá. Đinh Mộ múc cho mỗi con ch.ó một đĩa sủi cảo, ngửi thấy mùi thơm, hai con ch.ó ăn ngấu nghiến.
Sau bữa ăn, mỗi thêm một bát chè đậu xanh đá, cả từ trong ngoài đều mát mẻ.
Dọn bát xong, Lam Vũ nhanh nhẹn đẩy bàn ăn và bàn , lau sạch sàn trải tấm chiếu tre siêu lớn mà bọn họ đan. Diêu Nghiêu, Lý Gia Minh và em Mai Vũ Văn đều chiếu hóng mát.
Cảm biến cửa sắt cầu thang kêu lên, gõ cửa.
Lam Vũ bò dậy mở cửa, một lúc , thím Trần phe phẩy quạt mo bước .
“Vẫn là nhà các cháu mát hơn nhiều.”
Mọi quen, thím Trần khách khí phịch xuống chiếu.
Đinh Mộ lấy chè đậu xanh đá trong tủ lạnh , múc cho thím một bát lớn.
“Giờ còn lên đây, thím ngủ trưa ?”
Thím Trần nhận lấy, uống một ngụm, mát lạnh, khí nóng tan ít.
“Nhà nhà thím chết, c.h.ế.t từ lúc nào, cả căn nhà dòi bọ, mùi hôi bốc lên kinh khủng lắm!”
Nói bà uống một ngụm chè đậu xanh lớn, đè nén sự kinh hãi.
“Nhà nhà thím ở là vợ con của Tôn Hầu Tử, ai c.h.ế.t ?”, Đinh Mộ hiểu, vợ của Tôn Hầu Tử trông còn trẻ, con trai cũng cao lớn lực lưỡng.
“Là vợ của Tôn Hầu Tử, cô tích trữ nước cùng , nhưng thằng con trai phá hết từ sớm . Mấy hôm cô còn sang gõ cửa xin nước, thím còn cho một bình lớn đấy.”
Bà Trần lộ rõ vẻ bất bình mặt, dường như hận cô tự trọng, thấy đáng cho cô .
“Cô quá nuông chiều con trai , chiều đến mức hư hỏng điều, dám cả đánh ruột, giờ thì , xem ai còn thèm quan tâm đến nó nữa.”
Đinh Mộ nhớ vài gặp đứa trẻ ngỗ ngược đó, “Không nó mười bảy, mười tám tuổi ?”
“Hơn chứ, năm nay tròn hai mươi , thấy chẳng khác gì phế vật.” Có lẽ cũng là phụ nữ, cũng từng nuôi con, thím Trần mới cảm nhận sâu sắc đến .
Chẳng các chuyên gia ? Nuông chiều con như g.i.ế.c con, nuông chiều quá sẽ sinh đứa con ngỗ nghịch.
“Thế còn thì ? Cho nên dạy con , chịu khổ chịu mệt vẫn là cha thôi.” Đinh Mộ may mắn vì mấy năm nay Mai Ngạn Quân luôn quan tâm đến sự trưởng thành của hai đứa con.
“Cậu cha nuông chiều như , một đời đừng mong sống nổi, theo nhân viên cộng đồng đến khu tạm trú .”
Lúc nhỏ Trí Dũng nhà thím cũng lời, may mà lớn lên hiểu chuyện, đỡ cho thím ít chuyện. Vốn nghĩ nghiệp đại học , xin việc , tìm bạn gái kết hôn. Kết quả, cháu xem, bây giờ cảnh như thế , haiz!”
Về điểm thì thím Trần thấu hiểu sâu sắc, chồng bà mất sớm, một nuôi con, con trai tuổi dậy thì, bao đêm bà chìm giấc ngủ trong nước mắt.