Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-07-25 12:36:47
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đinh Mộ giỏi an ủi khác, cô vỗ vỗ tay thím Trần.
“Ít , bây giờ chúng đều mà, ?”
“! Cháu đúng lắm. Thím nghĩ đến mấy chuyện hư vô viễn vông nữa, chỉ mong chúng đều bình an.”
Nói dậy bếp rửa bát, rửa xong , lau tay ướt lưng áo.
Nhìn những mặc quần đùi áo ba lỗ ngủ la liệt đất, bà và con trai cùng Trần Tử Kiện đều ba bộ quần áo như .
Thời tiết nóng nực, quần đùi áo ba lỗ là do Đinh Mộ dùng vải ‘mua miễn phí’ để may.
“Thật ngại quá, giữa trưa thế còn thím lải nhải, thím phiền cháu nghỉ ngơi nữa.”
Thấy bà định , Đinh Mộ dậy bếp lấy hai chiếc bát dùng một cỡ lớn , múc hai bát chè đậu xanh, bọc bằng túi ni lông màu đen đưa cho bà .
“Mang về cho Trí Dũng và Tử Kiện giải nhiệt.”
Dì Trần chút ngại ngùng, từ chối.
Đinh Mộ nhét lòng bà , “Đừng khách sáo với cháu nữa, thím cầm về !”
Cô tiễn bà xuống lầu, đóng cửa .
Sau đợt cực nóng, cô dành riêng một đất trong gian để trồng đậu xanh, bây giờ thu hoạch hai vụ, thực sự thiếu.
Buổi chiều sẽ còn nóng hơn nữa, Đinh Mộ lấy một cái chậu trong phòng tắm , lấy đá từ gian bỏ trong đặt ở một góc khác của phòng khách.
Trước bữa tối, Mai Ngạn Quân gửi hai khối đá lớn lên tầng 18 cho Đầu Trọc và Lâm Trí Viễn.
Mai Đóa ngủ, Mai Ngạn Quân bên cạnh, chừa chỗ trống chờ cô.
Kéo rèm cửa sổ, cô qua xuống, lạnh tỏa từ khối băng quạt thổi đến ngóc ngách trong nhà, Đinh Mộ dần dần chìm giấc ngủ.
Chưa đầy một tuần, lớp bùn dày lầu biến thành đất khô nứt nẻ do nắng gắt liên tục, những vết nứt sâu hoắm đan xen .
Do môi trường khắc nghiệt, muỗi sinh sôi nảy nở nhanh chóng, nhiều mắc bệnh sốt xuất huyết, trong thời buổi thiếu thuốc men , kiên trì thì khỏi, qua khỏi.
Phần lớn qua khỏi, chủ yếu là do mấy năm cực hàn hao mòn sức khỏe của .
DTV
Vì , tuổi thọ của con thời cổ đại thấp là do dinh dưỡng đủ, nếu bệnh mà thiếu thuốc men thì cảm lạnh bình thường cũng thể c.h.ế.t .
Sáng sớm hôm nay, khi trời hửng sáng, vẫn đang ngủ, cảm biến cửa sắt cầu thang liên tục phát tiếng động.
Mai Ngạn Quân mặc quần áo xong thì Lam Vũ dẫn Trương Bằng Phi mở cửa bước .
“Anh Quân, cứu mạng! Cứu con trai em với!”
Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy , Trương Bằng Phi cõng một chạy mấy bước đến mặt Mai Ngạn Quân.
Đinh Mộ bước khỏi phòng, thấy lưng là một đứa trẻ mặt đỏ bừng vì sốt, vội : “Nhanh lên! Đặt thằng bé lên ghế sô pha. Lam Vũ, mau lên lầu gọi dì Vương xuống .”
Vừa , cô nhanh chóng bước phòng sách, lấy chiếc hộp thuốc chứa đầy đủ thuốc men trong gian , đó lấy hai túi chườm đá y tế bước khỏi phòng sách.
Trương Bằng Phi cẩn thận đặt đứa trẻ lên ghế sô pha, Đinh Mộ lấy nhiệt kế điện tử đo, sốt đến bốn mươi độ, đứa trẻ thở gấp, tứ chi khẽ run lên.
Đứa trẻ bắt đầu biểu hiện co giật do sốt cao, cô mở miệng đứa trẻ kiểm tra, thấy nôn mửa, nghiêng đầu đứa nhỏ sang một bên đề phòng nôn mửa, đó lấy hai túi chườm đá y tế trong hộp thuốc bọc khăn bông đặt nách, đầu dặn dò Mai Ngạn Quân.
“Anh Quân, lấy nước đá tan lau cho thằng bé .”
Nói xong cô bếp, lấy một cốc linh tuyền từ trong gian .
Vương Huệ Trinh chạy xuống, bà mồ hôi nhễ nhại, kịp lau mồ hôi, bà xổm mặt đứa trẻ. “Thằng bé uống thuốc hạ sốt ?”
“Chưa, cháu đang định cho thằng bé uống.” Cô sang Trương Bằng Phi đang lo lắng bồn chồn, “Thằng bé mấy tuổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-178.html.]
“13 tuổi .” Trương Bằng Phi lo lắng .
Vương Huệ Trinh lấy một viên ibuprofen từ hộp thuốc, cẩn thận nâng đầu bé lên, mở miệng bé nhét thuốc . Bà nhận lấy cốc nước từ tay Đinh Mộ, đưa lên miệng bé từ từ cho uống.
May mà bé vẫn thể nuốt , uống hết cốc nước cùng với viên thuốc.
“Vừa cho thằng bé uống thuốc hạ sốt , dùng nước lau cho thằng bé thì nhiệt độ sẽ hạ nhanh hơn.” Vương Huệ Trinh dậy với Trương Bằng Phi.
Mai Ngạn Quân bưng chậu nước đá tan một nửa trong phòng , Trương Bằng Phi tiếp nhận. “Anh Quân, để em cho!”
Nói xong xổm xuống, vắt khăn cho ráo nước cẩn thận lau cho thằng bé.
Đào Dương và ba Diêu Nghiêu và Lý Gia Minh đều tới, Đinh Mộ bảo Đào Dương nấu hai nồi cháo, xào thêm ít đậu cô ve chua và rau xanh bữa sáng.
Diêu Nghiêu thấy bên ngoài ai cần giúp đỡ, liền theo Đào Dương bếp phụ nấu ăn.
Trương Bằng Phi lau cho bé hai , thấy khuôn mặt sốt đỏ ửng giảm bớt , đưa tay sờ lên trán, cũng còn nóng như nữa, dám chắc, vội : “Hình như hạ sốt .”
“Đã hạ sốt ? Để xem nào.” Đinh Mộ cầm nhiệt kế đo, nhiệt độ giảm một chút.
“Ba mươi chín độ rưỡi, thằng bé cứu chữa kịp thời, nhiệt độ bắt đầu giảm .”
Trương Bằng Phi , thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, phịch xuống ghế sô pha.
Mọi cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Huệ Trinh cầm lấy chiếc khăn trong tay , tiếp tục lau cho bé.
Lâm Trí Viễn hỏi: “Tại thằng bé sốt cao như ?”
Đinh Mộ thấy tinh thần sa sút, cô nhân lúc rót nước âm thầm cho một ít nước linh tuyền từ trong gian cốc.
Trương Bằng Phi nhận lấy cốc nước uống cạn trong một , suy nghĩ một lúc lâu mới với Lâm Trí Viễn: “Chú Lâm, e rằng chuyện lớn ?”
“Sao ?” Lâm Trí Viễn xong, lập tức thẳng hỏi .
“Mấy ngày nay khắp nơi đều chết, lầu lầu nhà cháu c.h.ế.t mấy .” Trương Bằng Phi lấy tay che mắt, dường như nhớ cảnh tượng kinh hoàng đó.
“Chết vì nóng ?” Mai Ngạn Quân trong lòng lo lắng.
Hai tay Trương Bằng Phi nắm chặt chiếc cốc trong tay, một lúc lâu mới từ từ mở miệng.
“Em cảm thấy giống như c.h.ế.t vì nóng, ban đầu vẫn , đó nôn mửa, tiêu chảy, sáng phát bệnh, chiều xong . Càng nhiều phát bệnh chậm hơn, nổi đầy mụn mủ đáng sợ, ngừng chảy mủ, chảy đến cùng thì lẫn cả máu, hôn mê, tỉnh nữa.
Tối qua thằng bé vẫn còn khỏe mạnh, sáng nay em dậy chuẩn thì thấy thằng bé sốt, cũng bắt đầu sốt từ khi nào. Mấy ngày nay em thấy quá nhiều cảnh tượng thảm khốc, lúc đó em sợ hãi cực độ, đầu óc trống rỗng, cho nên vội vàng đưa thằng đến đây.”
Anh ngẩng đầu lên, Mai Ngạn Quân với đôi mắt trống rỗng. “Anh Quân, tận thế sắp đến ?”
Đinh Mộ những lời của , nắm bắt một chi tiết. “Anh bọn họ nổi mụn mủ, ngừng chảy mủ?”
Trương Bằng Phi gật đầu, “Triệu chứng của phần lớn là như .”
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tim Đinh Mộ đập loạn xạ, giọng cũng chút run rẩy.
“Anh Quân, còn nhớ khu công nghiệp mà chúng từng đến ? Cái phòng thí nghiệm sinh học bất kỳ dấu vết nào bản đồ ?”
Mai Ngạn Quân cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, trầm giọng : “Bằng Phi, để ý những bệnh ở lầu lầu gần đây , ăn gì ?”
Trương Bằng Phi cau mày, cẩn thận nhớ trong đầu.
“Trời nóng, đều ở nhà cả, cũng chỉ đến những chỗ lân cận nhặt củi thôi.”
Đột nhiên, dường như nghĩ điều gì đó, mắt mở to như chuông đồng, ngón tay run rẩy giơ lên giữa trung, chỉ về một nơi nào đó.
“Thời gian nhiều vớt cá ở những vũng nước trũng để ăn, là nguyên nhân ?”
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân xong thì sắc mặt đều đổi, đồng loạt về phía .
Giọng Mai Ngạn Quân lạnh lùng: “Cậu ăn ?”