Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-07-25 12:36:55
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu Trọc chút lo lắng, hôm qua dọc đường thấy đủ loại thi thể, tác động nhỏ tới .
“Anh, chúng cứ ở đây mãi ?”
Mai Ngạn Quân gật đầu: “Hiện tại ở đây là an nhất, hết chúng chỗ ở cố định, tầng lầu cũng khá cao, ít ở trong tòa nhà. Thứ hai, hàng ngày chúng chú ý vệ sinh, khử trùng nhiều, hạn chế ngoài.”
Lý Gia Minh luôn điềm tĩnh, tối qua phân tích cho Lam Vũ và Diêu Nghiêu: “Anh Quân đúng, chúng nên đợi qua đợt dịch tính tiếp.”
Đinh Mộ bếp rót cho mỗi một cốc nước suối để tỉnh táo: “Chúng nước lương thực, thiếu ăn thiếu uống, ở thêm tòa nhà vài năm nữa cũng vấn đề gì. Chúng còn cả nhà lớn nhỏ, thể sơ suất .”
Sau khi uống một ly nước suối , Đầu Trọc cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, còn mơ hồ nữa.
DTV
“Chị dâu đúng, là em phiến diện .”
Cảm biến cửa sắt cầu thang kêu lên, gõ cửa.
Lý Gia Minh xem nhanh chóng , hai tay xoa xoa : “Chị dâu, hàng xóm lầu tìm chị.”
Ngoài thím Trần thì còn ai tìm cô chứ, Đinh Mộ đến cầu thang, ở cửa sắt là lão Vương và Đàm Diễm Lệ.
Chẳng trách khi Lý Gia Minh thì xoa da gà , của hai đều mọc đầy mụn mủ to bằng nắm tay.
Lão Vương mặc áo ba lỗ quần đùi, Đàm Diễm Lệ mặc váy đầm hở lưng, bụng tròn vo, như đang mang thai.
“Tìm việc gì?”
“Cô Đinh, cầu xin cô cứu chúng .” Lão Vương kéo mụn mủ mặt, cầu khẩn.
Họ thực sự còn cách nào mới đến cầu xin Đinh Mộ, ông ở bên ngoài nào ăn cá thì sẽ nổi mụn mủ lên chết.
Đinh Mộ mụn mủ mặt và họ, lắc đầu. “ bác sĩ, chữa bệnh cứu . Các cầu xin nhầm .”
Lão Vương từ bỏ, ánh mắt khẩn thiết: “Hôm qua thấy một đàn ông cõng một đứa trẻ đến nhà cô.”
“ ! Chắc chắn cô chữa khỏi cho đứa trẻ đó.” Đàm Diễm Lệ lên tiếng đồng tình, mụn mủ mặt đỏ au, giống như sắp vỡ .
Đinh Mộ lặng lẽ lùi về phía hai bậc cầu thang, cách xa khỏi cửa sắt: “Tình hình của bé giống với các , bé chỉ sốt bình thường mà thôi.”
Đàm Diễm Lệ đột nhiên bước nhanh tới, hai tay nắm chặt cánh cửa sắt, gương mặt biến sắc vì xúc động mạnh.
“Đinh Mộ, cô đang lấy việc công trả thù riêng, thấy c.h.ế.t cứu.”
Lão Vương đỡ lấy tay cô , lời tha thiết với Đinh Mộ: “Đinh Mộ, chúng chút hiểu lầm, nhưng xin cô vì đứa bé chào đời, hãy giúp chúng với!”
Đinh Mộ khẩy: “Dù vì mặt mũi ai chăng nữa cũng vô ích. , bác sĩ, chữa bệnh.”
Lão Vương và Đàm Diễm Lệ xong thì thể tin , hy vọng duy nhất tan vỡ, nhưng họ vẫn nản lòng, bám víu cơ hội cuối cùng để sống sót.
“Chúng quỳ xuống, van xin cô mà.” Nói xong họ quỳ xuống mặt Đinh Mộ.
Đinh Mộ rút mũi tên buộc lưng, mũi tên chỉ thẳng họ, ánh mắt lóe lên ý đồ g.i.ế.c , vẻ mặt lạnh lùng, miệng khẩy.
“ bảo các ăn cá đó, cũng bảo các mang thai. quen các , đừng cố gắng dùng đạo đức để ép , thủ đoạn với tác dụng .
nhiều với các nữa. Mau rời khỏi đây, nếu sẽ khiến các c.h.ế.t tại đây!”
Hai thấy Đinh Mộ cứng rắn nhận lời, ánh mắt đầy sát khí, dám lưu lâu hơn, dìu xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-181.html.]
Khi họ xa, Đinh Mộ lấy chai xịt cồn khử trùng, xịt khắp nơi một hồi.
Đầu óc hai bằng bột mì , đến tận thế mà vẫn cái trò sinh con nữa.
Trở phòng, bắt đầu ăn sáng, Lý Gia Minh hỏi Đinh Mộ: “Chị dâu, nãy hai lầu cũng nổi nhiều mụn mủ, họ cũng nhiễm bệnh ?”
Đinh Mộ gật đầu: “Trông vẻ như , đầy mụn nước, chỉ là bắt đầu chảy mủ, chúng càng nên ít ngoài.”
Chiều hôm đó, thức dậy giấc ngủ trưa, cảm biến cửa sắt một nữa phát tiếng động.
Lam Vũ mở cửa, lên là Lý Trí Dũng và thím Trần.
Thím Trần mồ hôi trán chảy ngừng, thở hổn hển.
“Cô Đinh, Mai, lầu xảy chuyện ?”
Nói xong thở mấy , bà lấy khăn tay lau mồ hôi trán, vẻ mặt lo lắng.
Thấy bà trọn vẹn, Lý Trí Dũng tiếp lời: “Anh Quân, chị dâu, trong lầu c.h.ế.t mấy , em phát hiện hàng xóm mấy ngày ngoài. Sáng nay gõ cửa thì ngửi thấy mùi thối bốc từ khe cửa.”
Đinh Mộ mà giật , cô hàng xóm trong lầu ăn những con cá ô nhiễm, sáng nay mụn lão Vương và Đàm Diễm Lệ còn vỡ và chảy mủ, ngờ bệnh phát nhanh như .
“Có mấy nhà?”
Thím Trần cuối cùng thở đều đặn: “Lão Vương và Đàm Diễm Lệ tầng , còn hai hộ tầng .”
Mai Ngạn Quân xong lập tức dậy: “Không thể để vi khuẩn thối rữa lan rộng trong lầu, nhanh chóng xử lý thi thể.”
Anh xong liền xuống lầu, Đinh Mộ vội kéo : “Anh đồ bảo hộ gì mà cứ thế xông xuống, sống nữa ? Mau mặc đồ bảo hộ y tế, đeo khẩu trang và mặt nạ mới .”
“Anh, đưa em một bộ, em cùng !” Đầu Trọc xuống, ở cửa, Mai Ngạn Quân bằng ánh mắt kiên định.
“Anh Quân, em cũng !” Ba Lam Vũ đồng thời .
Không thể lo nhiều như , Mai Ngạn Quân ở mặt lấy hai bộ đồ bảo hộ, đưa Đầu Trọc một bộ: “ và Đầu Trọc là . Đồ bảo hộ nhiều, đừng lãng phí, ở nhà trông chừng là .”
Mai Ngạn Quân và Đầu Trọc mặc xong đồ bảo hộ, xuống lầu.
Đinh Mộ với thím Trần: “Bây giờ thím về đóng kín cửa sổ, tiện thể báo với Trần Tử Kiện, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuyển lên tầng 19, nhà thím thể ở nữa.”
Thím Trần sống ở đó nhiều năm, trong lòng nỡ: “Cô Đinh, ở nhà đó , cần chuyển .”
Đinh Mộ kiên nhẫn giải thích lý do thể ở : “Sau chúng giống như một gia đình lớn, cần khách sáo. Trí Dũng gọi là chị dâu, thím cứ gọi là Mộ Mộ hoặc Đinh Mộ đều .”
“Được, theo cô, chúng sẽ về thu dọn ngay.”
“Chờ .” Đinh Mộ lấy từ ngăn kéo tủ TV hai gói khẩu trang đưa cho họ.
“Ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, đưa cho Tử Kiện một gói. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà, thời tiết nóng, virus và vi khuẩn lan truyền nhanh.”
“Cảm ơn chị dâu, chúng em nhớ .”
Trong phòng khách, chỉ còn bốn Lam Vũ và Diêu Nghiêu, họ chút quen khi tình hình trở nên căng thẳng như .
“Chị dâu, bây giờ chúng gì?” Đào Dương lo lắng hỏi.
Đinh Mộ mỉm với cô : “Đừng lo, chúng sẽ chuẩn một đồ dùng để khử trùng .”