Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-07-25 22:59:23
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác Trịnh gật đầu, “Có, một dòng suối chảy từ một hang động. uống nước từ dòng suối đó suốt hai mươi mấy năm canh rừng ở đây.”
Bác Trịnh châm một điếu thuốc khô, rít một dài thở một vòng khói, vẻ mặt buồn bã, “Trước thảm họa, hai vợ hồng sống ở đây canh rừng. Có một mảnh đất bằng phẳng ở phía núi, chúng tự trồng lương thực để ăn hàng năm. Cuộc sống núi buồn tẻ, chúng trồng nhiều, ăn hết nên tích trữ .
Động đất sập nhà ở thị trấn, hai con trai dắt díu cả gia đình đến nương tựa. Chúng tăng cường trồng trọt, nhờ tiết kiệm mà cả gia đình lớn vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Sau khi nhiệt độ tăng lên, chúng còn thu hoạch hai vụ mùa, nhờ đó mà c.h.ế.t đói. Bây giờ nước sắp hết, thật sự sống nổi nữa...”
DTV
Bác Trịnh nên lời, cổ họng như xương cá mắc nghẹn. Ông hiểu ông trời đối xử với con như .
Đinh Mộ nghĩ rằng bọn họ thể sống ở đây lâu như chắc chắn nguồn nước định, nhưng ngờ rằng nó cũng sắp cạn kiệt.
Cô định mở lời đề nghị xem thì một bé mười mấy tuổi dắt theo hai bé gái xông cửa, “Ông ơi, chiếc xe ở ngoài đến đón chúng ?”
Bác Trịnh nắm lấy tay bé, khuôn mặt buồn bã nở nụ như một bông cúc nhăn nheo, “Đó là xe của khách, mau chào hỏi .”
Bác Trịnh đầu , chỉ ba đứa nhỏ giới thiệu với Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân, “Đây là cháu trai lớn của , Trịnh Tín, năm nay mười lăm tuổi, đằng là em gái của nó, Trịnh Tư, mười hai tuổi. Đứa thứ ba là con gái của con trai thứ hai, Trịnh Nhụy, năm nay chín tuổi.”
Mấy đứa nhỏ lễ phép, lượt chào hỏi . Cô bé tên Trịnh Nhụy dậy chạy khỏi nhà.
“Con bé quan tâm đến khác. Mỗi ngày khi xong việc, nó thăm nó.” Sợ hiểu lầm, bác Trịnh giải thích.
Trịnh Tín tinh mắt thấy Bình An và Thiểm Điện đang quạt, hỏi Lam Vũ đang bên cạnh, “Chú ơi, bọn chúng là chó cảnh sát ?”
“ , bọn chúng từng phục vụ trong đội cảnh sát, đó thương nên giải ngũ.” Lam Vũ mỉm .
Trịnh Tín sờ hai chú chó, ngẩng đầu Lam Vũ, “Cháu thể sờ bọn chúng ?”
Lam Vũ gật đầu, “Được chứ!”
Được phép, Trịnh Tín mới đưa tay cẩn thận vuốt ve lông lưng Bình An và Thiểm Điện.
Đinh Mộ cẩn thận quan sát , thấy ánh mắt bọn họ hai chú chó bình thường, trong sáng, vẻ tham lam.
“Tín Nhi, mấy cháu xem nước suối thế nào ?”
“Ông ơi, suối vẫn như hôm qua, nước chảy ít, nửa ngày đầy một xô, nước đục lắm ạ.” Trịnh Tín đầu , tiếp tục vuốt ve hai chú chó.
Ghế thấp, Mai Ngôn Quân duỗi đôi chân dài đang co quắp, “Bác Trịnh, chúng xem suối nước đó, tiện ?”
“Tiện chứ, đưa .” Nói , bác Trịnh dậy.
“Anh, em mệt , lên xe một lát.” Đầu Trọc là tỉnh táo, ở trong xe trông chừng
Anh mở lời, mấy Lam Vũ, Diêu Nghiêu và Lý Trí Dũng cũng chủ động ở .
Lý Gia Minh dắt Thiểm Điện ngoài, Bình An theo nhưng Lam Vũ ngăn .
Mắt suối xa, trong một thung lũng cách nhà bốn năm trăm mét phía . Bể xây bằng xi măng và đá, sạch sẽ, gọn gàng, một miệng lấy nước nghiêng để thuận tiện lấy nước, bùn đáy hồ rõ ràng mới đào lên gần đây, bao quanh bởi những viên sỏi nhỏ tạo thành một vòng tròn kích thước bằng một cái bát.
Chiếc xô bên cạnh hồ chỉ chứa nửa xô nước đục, bác Trịnh chỉ xô nước, lắc đầu bất lực, “Đây là lượng nước lấy từ sáng đến giờ.”
Đinh Mộ tiến gần hồ, đáy hồ thấm một lớp nước nông, đầy nửa bát, một lúc lâu vẫn như .
Trần Tử Kiện kiến thức về lĩnh vực , xổm bên mép hồ, dùng tay bới lớp bùn những viên sỏi đáy hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-210.html.]
“Tử Kiện, nếu đào xuống cho nước nhanh hơn ?” Đinh Mộ hiểu, giếng càng đào sâu thì nước càng nhiều.
Một lúc lâu , dậy vỗ tay, “Chị dâu, lẽ đào cũng nước , nguồn nước ngầm rút xuống , chị xem cây cối xung quanh bắt đầu khô héo dần, chẳng mấy chốc, mắt suối sẽ cạn kiệt thôi.”
Cha của Trương Bằng Phi cả đời ruộng, đủ kinh nghiệm về đất đai, ông nhặt chiếc xẻng sắt đất, dùng sức đào mấy chục nhát, ngoài đất ẩm ướt , nước hề trào .
Mệt mỏi đến mức cả mồ hôi nhễ nhại, ông ném xẻng lau mạnh mồ hôi mặt, “Không , thật sự đào nước .”
“Chú Trương, giờ thì chú tin chứ!” Trần Tử Kiện kiêu ngạo mà , niềm tin trình độ chuyên môn của .
Cha của Trương Bằng Phi giơ ngón tay cái với , “Thằng nhóc cháu lợi hại đấy!”
Mai Ngạn Quân kéo áo Đinh Mộ, bảo cô về phía đất bằng phẳng dòng suối.
Cô phóng mắt , một mảng dây leo xanh mướt héo rũ, Đinh Mộ mắt tinh, liếc mắt nhận thứ trồng chắc là khoai lang.
“Bên đó là ruộng khoai lang.” Thấy Đinh Mộ sang, bác Trịnh .
Ruộng khoai lang, rộng bằng hai sân bóng đá tiêu chuẩn.
Bác Trịnh nhổ một gốc khoai lang héo úa, gốc lủng lẳng vài củ khoai lang nhỏ xíu bằng hai ngón tay, đưa cho Đinh Mộ: “Nếu thiếu nước, nó thể lớn hơn.”
Đinh Mộ nhận lấy, lật qua lật trong tay, tiếc thật, dây khoai lang khô héo, dù bây giờ tưới đủ nước cũng cứu vãn nữa.
“Có thể thu hoạch , nếu để lâu hơn, e là ngay cả củ khoai lang cũng phơi khô.”
Con trai cả của bác Trịnh nhận lấy củ khoai lang trong tay Đinh Mộ, “Cha, ngày mai chúng thu hoạch khoai lang nhé!”
“Chỉ thể thu hoạch thôi.” Bác Trịnh nheo mắt lên trời.
Trời trong xanh một gợn mây, khả năng mưa, nóng chịu nổi, vội vàng về.
Trở căn nhà nhỏ nghỉ ngơi đó, xuống xe bàn bạc, nên xuất phát ngay bây giờ nghỉ ở đây một đêm sáng mai tiếp.
Xét thấy ngày đầu tiên vội vã lên đường, thích nghi với sự xóc nảy đường, trời cũng sắp tối, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân cùng bàn bạc quyết định nghỉ ở đây một đêm, sáng mai tiếp.
Thời tiết hơn năm mươi độ, Lam Vũ khéo léo lái xe đến bóng cây khô héo, cách nhà bác Trịnh một chút, lượt lên xe bật điều hòa nghỉ ngơi.
Cả nhà họ Trịnh tụ tập tầng hai, sự đời của đứa nhỏ sơ sinh mang nhiều niềm vui cho gia đình , cả nhà đều cau mày.
Mắt suối cạn khô, còn nguồn sống, bọn họ sẽ sống như thế nào đây?
Cả nhà đang xì xào bàn tán điều gì đó, Đinh Mộ hề .
Chiều tối, khi Mai Ngạn Quân cùng Đinh Mộ và Mai Đóa vệ sinh ở nhà xí lộ thiên về, bắt đầu thảo luận với về vấn đề bữa tối.
Bọn họ bao giờ thiếu thốn đồ ăn thức uống, cho nên chuyện ăn gì, lời đề nghị của Mai Ngạn Quân thì đều ý kiến.
“Ở địa bàn của khác thể quá phô trương, tối nay ăn đơn giản thôi, uống nước đậu xanh, ăn ngô và khoai lang nhé!”
Anh lấy một nồi lớn nước đậu xanh đá từ trong gian , lấy khoai lang và ngô còn nóng hổi luộc từ sáng .
Đương nhiên, lúc nãy ở bên ngoài, Đinh Mộ lấy thức ăn từ trong gian của cô , đó cất gian của .