Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-07-25 22:59:26
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác Trịnh và con trai lớn của ông xách một giỏ khoai lang luộc đỏ au đến.

luộc ít khoai lang cho , mà còn xưng hô với thế nào.”

Không khách sáo, Mai Ngạn Quân nhận lấy giỏ khoai, “ tên là Mai Ngạn Quân.”

Bác Trịnh mỉm , xoa tay, thấy trong xe đều , chút bối rối : “Cậu Mai, định ?”

Đinh Mộ lấy từng củ khoai trong giỏ đặt chậu đựng khoai đó, “Chúng về phía tây bắc, mục đích cụ thể, nếu gặp nơi nào thích hợp thì sẽ định cư.”

“Thế nào mới là nơi thích hợp?” Ông hỏi dồn.

“Có nguồn nước sạch, đất đai ô nhiễm để trồng trọt, chỉ cần đáp ứng hai điều kiện .” Đinh Mộ nhíu mày, yêu cầu của cô thật sự cao.

Bác Trịnh càng khó hiểu, “Vậy tại nhất định tây bắc?”

Đinh Mộ đưa chiếc giỏ trống cho ông , mỉm nhẹ nhàng, giải thích đơn giản. “Nước lũ lẫn với nước biển độ mặn cao, đất ngập thích hợp trồng lương thực, tây bắc độ cao so với mực nước biển lớn, nước lũ lên tới .”

Bác Trịnh chợt hiểu , nhận lấy giỏ xuống xe trở về nhà.

Thấy ông rời , Đầu Trọc đóng cửa xe, “Anh, xem ông dò hỏi mấy chuyện gì, chẳng lẽ cùng chúng ư?”

Mai Ngạn Quân thản nhiên, để tâm, “Bất kể ông gì, chúng cứ theo kế hoạch là .”

“Anh Quân, cây cối trong khu rừng mọc thật đấy.” Trần Tử Kiện đặt chiếc bát uống hết nước đậu xanh lên thùng trống đầu xe, ý đồ chặt cây ở khu rừng của rõ ràng.

Đầu Trọc đảo mắt, lập tức hiểu ý , “Anh, củi mà chúng tích trữ lúc cực hàn sắp hết , nên tích thêm ?”

“Cây cối ở đây trông vẻ cũng ít năm .” Cha của Trương Bằng Phi cây còn to hơn cả bắp đùi xe, chút tiếc nuối.

Sau 4 năm sống chung, với giống như một kho di động là Mai Ngạn Quân, đều tích trữ những đồ dùng ích khi gặp .

Thím Trần ngôi nhà gỗ 2 tầng của gia đình bác Trịnh, ánh mắt lấp lánh vẻ ao ước, “Sau chúng cũng thể xây một ngôi nhà gỗ như .”

Lời của thím khiến hai Dương Thiến Văn và Lưu Lệ cùng vỗ tay ủng hộ, bọn họ còn háo hức thảo luận về cấu trúc bên trong ngôi nhà.

Đình Mộ nhịn lắc đầu, những chuyện tính toán của bọn họ đều hiện mặt .

Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, Mai Ngạn Quân , “Được, ngày mai chúng thể lái xe xa hơn một chút chặt cây, ở đây cũng thuận tiện lắm.”

Mọi đều hiểu tiện là chỉ điều gì.

Ngày hôm , chân trời mới ló rạng.

Những ngủ trong xe đều thức dậy, ghế cải tạo, vị trí đủ rộng rãi, khi ngủ thể ngả , độ thoải mái chỉ kém giường một chút.

Đương nhiên, đêm đầu tiên, ít nhiều vẫn chút quen.

DTV

Mai Ngạn Quân đặt hai thùng nước cách xe một để rửa mặt, đồng thời lấy dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu .

Để tiết kiệm gas, cha Trương Bằng Phi nhặt mấy cục đá lớn, đơn giản xếp thành hai bếp củi để xào đồ ăn.

Buổi sáng thời tiết mát mẻ, ăn ngon miệng hơn, Đinh Mộ đồng ý, quyết định ăn cơm xào đồ ăn cho đỡ đói.

Vẫn là mấy phụ nữ như Dương Thiến Vân và Vạn Lạc Vận, Đào Dương 0nấu ăn, nguyên liệu vẫn là rau quả tươi, thịt chính là thịt băm nhỏ, bọn họ còn ở địa bàn khác, quá phô trương .

kín đáo đến thì mùi thơm của thịt rau khi cho nồi cũng thể che giấu , trong rừng tràn ngập mùi thơm của cơm và đồ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-211.html.]

Mùi hương bay đến nhà họ Trịnh, cả nhà ngẩng đầu lên, cố gắng hít hà mùi thơm của cơm và thức ăn nhiều năm ngửi thấy, bọn họ đều tưởng đang mơ.

Trịnh Nhụy nhỏ tuổi chạy khỏi nhà, chạy về, “Ông ơi, là mấy đến hôm qua đang nấu cơm thơm phưng phức đấy ạ.”

Bác Trịnh kinh ngạc đến mức con ngươi sắp rớt ngoài, sững sờ dậy, sải bước khỏi nhà.

Người nhà của ông ngoại trừ con dâu thứ hai mới sinh hôm qua, đều theo ngoài.

Lúc , cơm nước xong, mấy Đinh Mộ đang vây quanh một cái bàn lớn chuẩn ăn cơm.

Thấy gia đình bác Trịnh đến với vẻ hung hăng, Trương Bằng Phi buông bát dậy, còn Lam Vũ và vài trẻ tuổi khác.

Đầu Trọc buông bát cơm đang ăn dở, bọn họ với vẻ nghi ngờ: “Bác Trịnh, ?”

Bác Trịnh để ý đến Đầu Trọc, thẳng đến bàn ăn dừng , mắt chằm chằm thức ăn bàn, giống như linh hồn sắp lìa khỏi xác.

Hạt cơm trong bát trắng như ngọc, đĩa rau xanh mướt? Có ông hoa mắt ?

Đinh Mộ cảm thấy linh hồn bác Trịnh như đang ăn ngấu nghiến: “Mọi việc gì ?”

Giọng lạnh lùng đánh thức gia đình bác Trịnh đang chằm chằm bàn ăn. Ông ho nhẹ một tiếng để che giấu sự hổ: “Xin , gia đình chúng lâu ngửi thấy mùi thức ăn ngon như .”

Vừa dứt lời, con trai thứ hai của ông chỉ đĩa rau hỏi: “Sao mấy còn rau xanh ?”

“Đều là do chúng trồng trong chậu ban công. Có vấn đề gì ?” Đầu Trọc tỏ vẻ quan tâm.

Bác Trịnh hồn, nhận cả nhà vây quanh xem khác ăn cơm thật bất lịch sự, bèn xin mấy Đinh Mộ dẫn rời .

Mọi ảnh hưởng, bọn họ vẫn tiếp tục ăn uống.

Gia đình sống trong rừng sâu núi thẳm nhiều năm ngày tận thế, cách biệt với thế giới bên ngoài. Người lớn và trẻ em đều giữ bản tính thuần khiết, từng trải qua sự hiểm ác của lòng .

, dù thấy điều kiện sống của Đinh Mộ hơn , bọn họ cũng nảy sinh ý nghĩ xa.

Sau bữa ăn, bắt đầu cùng dọn dẹp đồ đạc.

Bác Trịnh và con trai cả gần, với Mai Ngạn Quân đang đổ nước xe: “Cậu Mai, cả nhà Tây Bắc cùng , thể cho chúng cùng ?”

Mai Ngạn Quân ngẩng đầu ông , “Đường đến Tây Bắc xa xôi, gian khổ, ăn gió sương, thể gánh vác trách nhiệm .”

Ánh mắt bác Trịnh tối sầm , trong lòng tràn đầy thất vọng, “Không thể trở về thị trấn, chúng còn một đứa nhỏ mới sinh đang cần b.ú sữa, hôm qua mấy cô cũng thấy mắt suối đấy, cả nhà chúng ở đây thật sự đường sống.”

Nói xong, ông đưa tay che đôi mắt cay xè, gò má vàng vọt hốc hác đầy nếp nhăn, mỗi nếp nhăn đều mang theo sự gian nan và vất vả của cuộc sống.

Mai Ngạn Quân cau mày, sững sờ một lúc, định lên tiếng.

Đột nhiên, một tiếng hét của một cô bé vang lên từ trong rừng.

Tim Đinh Mộ đột nhiên chùng xuống, đầu tìm kiếm bóng dáng Mai Đóa, may mà cô bé đang ở gần đó giúp Đào Dương rửa bát.

Cô lập tức gọi Đầu Trọc, “Đầu Trọc, mau xem thử đứa nhỏ nào ở đây?”

Đầu Trọc nhanh chóng đếm mấy đứa nhỏ nhà , “Chị dâu, bọn nhỏ đều ở đây cả!”

Con trai cả của bác Trịnh quen thuộc với giọng , “Là giọng của Trịnh Nhụy, truyền đến từ phía mắt suối.”

Nói xong, đợi bác Trịnh lên tiếng, nhanh chóng chạy về phía đó.

“Được ! Đào Dương, dì Trần, mau đưa bọn trẻ lên xe!” Đinh Mộ lấy nỏ khỏi ba lô, Mai Ngạn Quân một cái, cô cũng chạy về phía tiếng kêu.

Loading...