Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-07-25 22:59:36
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đinh Mộ thời gian, cứ đủ bốn mươi phút thì nghỉ năm phút.
Điều sẽ giảm hiệu quả nhiều, nhưng thể đảm bảo sức khỏe cho , phòng ngừa say nắng.
Mặt trời chiếu rọi khiến hoa mắt, đầu Mai Đóa mặt đỏ bừng vì nắng, Đinh Mộ lo lắng cô bé sẽ say nắng: “Đóa Đóa, nghỉ ngơi một chút ?”
“Mẹ, con . Chỉ là nóng, nhưng con vẫn chịu .” Mai Đóa mỉm , mấy năm qua theo trai nông trong gian của , thể chất của cô bé hơn hẳn so với Thẩm Khả Nhi cùng tuổi.
“Không thoải mái thì với ngay nhé!” Đinh Mộ dùng khăn lau mồ hôi mặt cô bé.
Nhìn qua bên thấy ba chồng nàng dâu Hà Tú Lệ và cháu lảo đảo, Đinh Mộ định bảo họ nghỉ, thì giọng Thím Trần truyền đến từ bộ đàm.
“Mộ Mộ, cơm trưa xong, mau đưa họ về ăn cơm.”
“Vâng ạ! Thím Trần, chúng cháu sẽ về ngay.”
Đặt bộ đàm xuống, cô hướng về phía gần đó mà hô to: “Mọi dọn đồ, về thôi, ăn cơm nào!”
Hai con và Đào Dương kéo hai bao tải khoai lang về.
Đi vài bước, thấy Mai Ngạn Quân chạy đến.
Nhìn vợ con mặt đỏ bừng vì nắng, xót xa lau mồ hôi mặt hai : “Mộ Mộ, buổi chiều nắng lắm, cần thu hoạch. Ngày mai xe sửa xong sẽ thu.”
Ngoại trừ nóng và nắng thì Đinh Mộ cũng cảm thấy khó chịu, cô cũng nũng: “Không cần, sáng nay chúng em thu một phần ba, chiều đợi mặt trời lặn chút sẽ tiếp, cất khoai lang đào xong nhé.”
Mai Ngạn Quân lay chuyển cô, đành theo, lập tức thu hết khoai lang gian.
Đến giữa đường, mùi thức ăn từ rừng cây bay đến. Mọi đói meo đến mức bụng dính lưng, miệng ngừng nuốt nước miếng.
Mai Ngạn Quân ở bãi đất trống từ gian lấy phần khoai lang của nhà họ Trịnh, còn một thùng nước lớn đầy nước, tiện cho khi việc về lấy nước rửa ráy.
Nhà họ Trịnh ngây lấy xô múc nước. Phụ nữ trẻ em thì mang nhà trống, đàn ông thì rừng, như quen thuộc.
Thím Trần thấy họ vẫn ngây bên cạnh: “Sao còn đó, mồ hôi nhễ nhại, mau lấy xô múc nước lau đồ, lát nữa ăn cơm.”
“Ừm! Ừm! Đi ngay.” Bác Trịnh phản ứng , đẩy vợ và con nhà lấy xô.
Lau xong, họ dùng nước trong xô giặt quần áo đơn giản. Trong chốc lát, xung quanh rừng treo đầy quần áo ướt, đầy thở cuộc sống.
Người đông, thím Trần dọn hai bàn, đều chỗ.
Nhà họ Trịnh nào nấy cũng trợn tròn mắt bàn ăn, khoai tây hầm gà, thịt băm cà tím, thịt muối chua cay, cà chua xào trứng, rau muống tỏi.
DTV
Đã lâu ăn thịt, chỉ trẻ con, ngay cả lớn cũng ngừng nuốt nước miếng.
Đinh Mộ riêng cho Bình An và Thiểm Điện thức ăn cho chó trộn với bông cải xanh, thịt bò và xúc xích.
Thu xếp cho hai chú chó xong, thấy đang chờ cô: “Hôm nay là ngày cả nhà họ Trịnh gia nhập đại gia đình chúng , hãy cùng giúp đỡ vượt qua khó khăn. Bữa trưa coi như bữa tiệc chào mừng, nhiều nữa, ăn cơm !”
Trịnh Tư và Trịnh Nhị cầm bát định ăn cơm nhưng ánh mắt của bác Trịnh ngăn .
Bác Trịnh lên, cúi đầu cảm ơn Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân: “Thật sự cảm kích các vị giúp đỡ khi gia đình lúc cần nhất, ân tình sẽ nhớ suốt đời.”
“Chuyện nhỏ thôi, mau xuống , trẻ con đều đói !” Mai Ngạn Quân giãn mày, mở lời dịu khí.
Trịnh Vĩ ngại ngùng với Thím Trần: “Thím ơi, cháu lấy bát đựng ít cơm và thức ăn cho vợ cháu.”
“Cháu yên tâm ăn , khi nấu xong thím mang lên cho cô . Cô và đứa trẻ đói .” Thím Trần trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-215.html.]
“Cảm ơn thím!” Trịnh Vĩ cảm kích.
Bữa cơm ăn sạch sành sanh, nhà họ Trịnh chút hổ, họ còn trộn cả nước sốt còn sót đĩa với cơm để ăn.
Nhà họ Trịnh siêng năng, bữa ăn, Hà Tú Lệ cùng hai con gái chủ động dọn dẹp bát đũa.
Buổi trưa, nghỉ ngơi ngủ trưa, Đinh Mộ quyết định chiều bốn giờ mới đồng đào khoai lang.
Cô thói quen ăn no ngủ nên dạo trong rừng với Mai Ngạn Quân cho tiêu.
“Xe sửa thuận lợi ?”
Mai Ngạn Quân gật đầu, nắm lấy bàn tay buông thõng bên cạnh của cô: “Mẫu xe địa hình tuy cũ nhưng hiệu năng sử dụng vẫn còn , chỉ cần một linh kiện điện tử cũ, lắp pin năng lượng mặt trời, điều hòa, lốp, ngày mai thêm một ngày là cơ bản xong. Còn chiếc bán tải cũ thì Lý Trí Dũng và Diêu Nghêu cần sửa, đến lúc đó nếu xe buýt chật quá thì cũng thể . Nếu thực sự , lấy thêm một chiếc xe từ gian dùng.”
Nhớ con sâu g.i.ế.c buổi sáng, trưa về, cô cố ý vòng qua xem, chất lỏng vàng xanh mặt trời khô, chỉ còn một lớp màng màu đỏ sẫm nhăn nheo dính đất.
“Ông xã, từng gặp loại sâu g.i.ế.c lúc buổi sáng ?”
Mai Ngạn Quân nheo mắt, trầm tư: “Chưa từng gặp, nhưng .”
“Là sinh vật gì ?” Nghĩ đến nó chui từ cơ thể thì cô kìm nổi mà rùng .
“Gọi là sâu tử thần. Nó sống trong sa mạc khô cằn, miệng thể phun chất độc, mắt thể phóng điện. Anh chắc loại nhưng chắc chắn là nó phun độc. Con sáng nay là lớn nhất, miệng một ống định phun chất độc .”
Đinh Mộ kinh ngạc: “Còn thể phun độc ? Đời em từng thấy thứ ! Đời từng thấy ?”
Mai Ngạn Quân lắc đầu: “Cũng từng thấy.”
“Chuyện lêch so với đời quá nhiều .” Đinh Mộ thở dài, lo lắng họ sẽ đối mặt với nhiều chuyện .
“Đừng sợ! Anh sẽ luôn ở bên con em.”
Cảm nhận nhiệt độ từ tay , đối diện đôi mắt sáng và sâu thẳm của , bên trong chứa đựng sự vững vàng khiến yên tâm.
Nhân lúc ai, Đinh Mộ lấy từ gian thực phẩm cần ăn trong hai ngày tới, dưa hấu trong ruộng đều chín, nhưng cô lấy bốn quả từ lúc thu mua ở chợ trái cây.
“Lấy nhiều thế ?”
Đinh Mộ vung tay hào phóng: “Dưa hấu trong gian thể hái . đây là dưa dự trữ lúc mua ở chợ trái cây, trời nóng nên lấy cho giải nhiệt!”
“Em sợ họ lòng tham đáy ?”
“Sống chung lâu , nghĩ Đầu Trọc và Lam Vũ sẽ thế ?”
“Họ sẽ .” Mai Ngạn Quân chắc chắn, chỉ tòa nhà gỗ hai tầng trong rừng: “Em lôi kéo nhà họ Trịnh ư?”
Đinh Mộ khẽ: “Không cần thiết, chúng thiếu vật tư. Em chỉ bản chịu thiệt, chúng gian, cần thiết ki bo tằn tiện. Ai dám đến gây sự thì Đầu Trọc là đầu tiên đồng ý.”
Hai trò chuyện, nhẹ nhàng bước lên xe, trở xe thì ngả ghế ngủ trưa.
Ở nơi điều hòa thật thoải mái, ngủ một giấc hơn một tiếng.
Không khí nóng bức, gió thổi qua cũng nóng, Đinh Mộ ghế bóng cây.
Cô một mảng cây khô c.h.ế.t mà ngẩn ngơ. Thời tiết nhiệt độ hơn năm mươi độ, bất cứ lúc nào cũng thể xảy cháy rừng, họ tăng tốc độ lên.
Mọi lượt thức dậy, Mai Ngạn Quân lấy từ gian dưa hấu đặt lên bàn để cắt, tay lên xuống đều đều, dưa hấu cắt thành từng miếng.
Nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt màu đồng sắc nét, góc cạnh rõ ràng, mồ hôi trán theo cằm chảy xuống hầu kết, toát hương vị hoang dã.