Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:44:16
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , khi Đinh Mộ thức dậy, Vương Huệ Trinh sắc thuốc cho nhà họ Trịnh và mang qua .

Người già và trẻ con ngủ nướng, những phiên lái xe như Diêu Nghiêu, Lam Vũ vẫn dậy.

Đinh Mộ mái hiên lật xem tình trạng sức khỏe của từng trong nhà họ Trịnh do Trịnh Hoằng ghi , ngoài bác Trịnh thì những khác triệu chứng gì cả. Hạch bạch huyết sưng to cổ bác Trịnh giảm cơn đau rõ rệt, khi ấn cảm giác mềm hơn, thỉnh thoảng sốt nhẹ.

Có vẻ như tình hình đang tiến triển , chừng vài ngày nữa sẽ bước ngoặt.

Đinh Mộ gấp sổ , đến bóng cây, phụ giúp thím Trần nấu cơm.

Thím Trần thấy cô, bèn vội xua tay đẩy cô : “Lo việc của cháu , ở đây cần cháu giúp.”

“Thím Trần, hiện giờ cháu cũng việc gì .” Đinh Mộ giúp nhưng .

Rời khỏi bếp, nhớ đến em Mai Vũ Văn từ sáng sớm chạy thấy bóng dáng, cô đến sân , nhưng ở đó cũng .

Cô dừng bên bức tường sập ở phía sân , lắng cẩn thận, phát hiện tiếng động truyền đến từ núi.

Đinh Mộ theo tiếng động leo lên núi từ bức tường sập, âm thanh càng ngày càng rõ, thấp thoáng thấy bóng dáng bọn trẻ, là Mai Ngạn Quân đang dẫn vài đứa trẻ luyện tập trong rừng.

Cô lặng lẽ , Mai Ngạn Quân qua, giọng điệu nhàn nhạt, đầy ẩn ý : “Ngủ ngon chứ?”

Đinh Mộ ngừng một chút, thản nhiên đổi chủ đề: “Ngủ ngon, bọn trẻ luyện tập thế nào?”

“Đoá Đoá và Khả Nhi là con gái, tuổi còn nhỏ, về sức mạnh thì yếu hơn một chút. Vũ Văn và Lục Mộc Thần, Trương Diệp tiến bộ nhiều.” Tâm trạng Mai Ngạn Quân vui vẻ, chân mày nhướng lên.

Có ba cạnh xem, Mai Đoá luyện tập chăm chỉ, trán đổ đầy mồ hôi li ti.

Ánh mắt Đinh Mộ bình tĩnh, sắc mặt hiền hòa, khóe môi nở nụ thích thú: “Chồng , chúng sẽ dừng ở đây bao lâu?”

“Tình hình bên nhà họ Trịnh hôm nay thế nào?”

“Hôm qua uống hai liều thuốc, hạch bạch huyết cổ bác Trịnh giảm đau, còn sốt nhẹ nữa.”

“Xem tình hình, lẽ nhanh nhất cũng ba ngày nữa.” Mai Ngạn Quân tính toán trong lòng.

Đinh Mộ mím môi: “ lúc tranh thủ cơ hội , để nghỉ ngơi một chút. Đoạn đường sắp tới sẽ dễ dàng. Con sâu tử thần hôm qua to như , thể phòng . Tình hình trong thành phố chỉ càng tệ hơn, chúng nên lên kế hoạch tuyến đường mới ?”

“Trong thành phố sẽ nhiều nhiễm bệnh, sâu c.h.ế.t và chuột biến dị cũng sẽ nhiều hơn. Đến lúc đó bàn bạc với Gia Minh xem, nếu thể tránh các thị trấn, thành phố thì tránh, chỉ là như thì quãng đường sẽ xa hơn.”

Mai Ngạn Quân bọn trẻ đang luyện tập.

“Không cần lo về vấn đề vật tư, an hết.”

Đinh Mộ kho lương, cần lo đói.

“Anh, chị dâu, cơm nấu xong , gọi bọn trẻ về ăn cơm !”

Tiếng Vạn Nhạc Vận từ xa truyền đến, cô thấy Đinh Mộ liền chạy gọi, chạy gấp quá nên vấp một cái, may Đầu Trọc phía vội vàng đưa tay đỡ, mới tránh khỏi té ngã.

Gọi bọn trẻ thu dọn đồ chuẩn về, lẽ do trật chân, Vạn Nhạc Vận khập khiễng.

Mai Ngạn Quân phía thấy , Đầu Trọc với ánh mắt khó hiểu.

Đầu Trọc gãi đầu mũi, khúc khích ngượng ngùng.

Đinh Mộ bên hiểu ánh mắt của hai : “Sao thế?”

Chuyện chỉ đàn ông mới hiểu, cũng thể , Đầu Trọc vội : “Chị dâu, bảo chúng nhanh lên, đói .”

Nhất định là hai chuyện giấu cô, Đinh Mộ tin lời .

Sau hai ngày dùng thuốc, triệu chứng của bác Trịnh cải thiện rõ rệt, cũng còn sốt nữa. Gia đình bốn của Trịnh Hoằng và Trịnh Vĩ cũng triệu chứng nhiễm bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-231.html.]

Mọi thứ đang tiến triển theo hướng .

Mai Ngạn Quân và Đầu Trọc khắp những ngọn núi xung quanh, quen với việc tích trữ vật tư nên hàng ngày họ còn chặt thêm những cây to khỏe.

Mai Đoá giống như một đứa trẻ hoang dã, ngày nào cũng đổ mồ hôi chạy theo trai và ba trong rừng núi.

Trịnh Tín ghế đẩu lều, mặt đầy ngưỡng mộ những đang đùa giỡn xa xa trong rừng núi, ánh mắt càng thêm kiên định.

Trịnh Tư thì chằm chằm sân nhỏ với đôi mắt đầy phẫn hận, đặc biệt là giờ ăn.

Suy nghĩ của em họ ai , mặc dù bác Trịnh chuyển biến nhưng Đinh Mộ vẫn để họ gần sân nhỏ.

Ngày thứ ba, thông tin mà Trịnh Hoằng ghi trong sổ, sáng nay Đinh Mộ đến thăm bác Trịnh, hạch bạch huyết sưng to cổ và nách của ông xẹp xuống.

Giếng nước trong sân qua mấy ngày sử dụng liên tục khiến lượng nước giảm nhiều.

Sau bữa sáng, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân đối luyện ở sân .

Thân thủ Mai Ngạn Quân giỏi, xoay một cái khóa cổ cô .

Đinh Mộ ép còn cách nào, đành dùng chiêu nhất, “khỉ vồ đào”, Mai Ngạn Quân đề phòng mà suýt bắt trúng.

Anh tức giận : “Mộ Mộ, em chẳng quân tử chút nào.”

“Trong tình thế nguy hiểm, quân tử đáng nhắc tới.”

Đinh Mộ cảm thấy gì sai, khi đối đầu với kẻ thù, c.h.ế.t thì là chết, ai mà chuyện quân tử chứ.

Mai Đoá từ núi chạy xuống, trong tay cầm một thứ, thấy ba đều ở sân , bèn vội vàng gọi: “Mẹ! Nhìn xem con bắt ?”

Đinh Mộ đang đối diện với ánh nắng, rõ trong tay cô bé cầm cái gì: “Mai Đoá cầm cái gì ?”

“Ánh nắng chói quá rõ.”

Khi rõ thứ Mai Đoá cầm trong tay, Đinh Mộ liền giật : “Rắn?”

Đó là một con rắn đuôi chuông cực độc màu vàng xanh, lưng vết đen hình thoi, đuôi một chuỗi vòng chất sừng, đầu b.ắ.n thủng một lỗ cỡ hai ngón tay.

Đinh Mộ vội vàng qua chỗ Mai Đoá, lo lắng kiểm tra khắp cô bé: “Đoá Đoá, con cắn ở ?”

Mai Đoá thấy lo lắng, đang sợ cắn: “Con cắn.”

Cô kiểm tra kỹ một lượt, mới yên tâm: “Đoá Đoá, con bắt rắn ở ?”

“Trên núi, lúc con tập luyện với và các bạn. Con tưởng là cành khô, lúc nhặt tên mới phát hiện bắt rắn.” Mai Đoá chỉ lên núi, tự hào .

Mai Ngạn Quân nhặt con rắn đuôi chuông b.ắ.n thủng đầu lên, tiên khen ngợi sự tiến bộ của Mai Đoá: “Đoá Đoá giỏi quá! Bắn tên nhanh chính xác.”

“Đoá Đoá, con và những khác ?” Đinh Mộ lo lắng liệu núi còn con rắn nào .

“Anh thấy con b.ắ.n trúng rắn, nên họ đều tìm rắn .”

Lời Mai Đoá Đinh Mộ sợ đến nỗi mặt biến sắc: “Đoá Đoá ngoan, thím Trần sắp nấu xong cơm , con về , và ba tìm con.”

Mai Đoá đeo cung tên lên lưng, ngẩng cao đầu bước về phía sân.

Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân về phía núi. Họ khỏi bức tường sập thì thấy Thẩm Khả Nhi chạy , phía là vài thiếu niên chạy theo, tay mỗi cầm một mũi tên đều xuyên qua một con rắn. Lục Mộc Thần cầm hai mũi tên tay, đó đều xuyên qua rắn, một con c.h.ế.t hẳn, còn đang ngừng vặn vẹo.

Đinh Mộ mà nổi đầy da gà, đợi Mai Vũ Văn tới gần, vội hỏi: “Ở nhiều rắn thế?”

DTV

“Ngay núi, chỗ chúng tập b.ắ.n tên hàng ngày.”

Đinh Mộ cảm thấy, đến lúc họ rời .

Loading...