Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:44:24
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác Trịnh hối hận rơi nước mắt, hóa ông và Tú Lệ A Thủy lừa, vì nó mà bất hòa với Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân, họ cứu mạng, nghĩ ông càng thấy hổ.
“Anh rể, các định ?” Người đàn ông thấy bác Trịnh quá thương tâm, dám thêm lời buồn.
Bác Trịnh mới nhớ , Đinh Mộ và những khác chỉ về phía bắc, cụ thể họ cũng .
Lúc Hà Tú Vân tin chạy tới, từ xa òa .
Không còn cách nào, đành xuống xe giải tỏa áp lực trong cơ thể.
Mai Ngạn Quân và Lý Trí Dũng, Diêu Nghiêu mở nắp động cơ xe cho nó tản nhiệt, tiện thể kiểm tra các bộ phận khác.
Đinh Mộ bóng cây, thấy cả trưởng thôn cũng tham gia cuộc trò chuyện với nhà họ Trịnh. Cô vội dựng tai ngóng, vì cô ý định trộm, mà sợ nhà họ Trịnh điều nên .
Trưởng thôn ngóng từ chỗ bác Trịnh về tình hình của Đinh Mộ và những khác, Mai Ngạn Quân và tài giỏi, liền tỏ ý lôi kéo họ ở .
“Anh Quân, trưởng thôn chúng ở đây.” Đinh Mộ thờ ơ tới chỗ Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân ngẩng đầu hẻm núi hai bên là núi: “Nơi nguồn nước ngầm dồi dào, nhưng đất đai phù hợp canh tác, đất trồng cũng nhiều. Nếu thì chính phủ di dời cả thôn.”
Đinh Mộ công nhận Mai Ngạn Quân đúng, trưởng thôn ngóng từ nhà họ Trịnh đang vội vàng tới.
Ông mặt dày bày tỏ ý định, đưa những điều kiện cực kỳ hấp dẫn: “Chúng ba giếng nước, nước dồi dào, lo thiếu nước. Lương thực hiện tại của chúng vẫn tự cung tự cấp , nếu các gia nhập, chúng thể khai hoang thêm nhiều đất để trồng trọt.”
Không để ông mơ tưởng, Đinh Mộ thẳng: “Nếu nơi hợp ý chúng , chú nghĩ còn đây chuyện ?”
“Cái, cái , thật lòng mời ở mà.” Trưởng thôn thể tin , ngờ Đinh Mộ tàn nhẫn như .
Mai Ngạn Quân thẳng mắt ông : “Cảm ơn ý của ông, chúng nơi .”
Đinh Mộ chuyện xong với trưởng thôn, bác Trịnh và hai con trai tới.
Bác Trịnh ngại ngùng, ấp úng : “Ngạn Quân, em rể bác ở đây, bọn bác nữa, ở .”
“Được, cháu tôn trọng ý kiến của .” Mai Ngạn Quân hỏi lý do, cũng giữ .
Đầu Trọc và Lam Vũ tinh ý: “Chúng giúp dọn đồ.”
Bác Trịnh cảm thấy hổ, cố tỏ bình tĩnh: “Chuyện đây là của vợ bác. Bây giờ bà còn nữa, bác bà xin các cháu.”
Đinh Mộ và chồng vẫn im lặng, chỉ ông .
Không lấy dũng khí từ , ông tiếp tục: “Ở đây, chiếc xe địa hình đó bọn bác cần nữa, tặng các cháu, xem như lưu niệm.”
Đinh Mộ tức giận mà khẩy, gia đình mặt dày như tường đồng vách sắt.
Được lợi còn giả bộ bụng, chiếc xe địa hình đó ngoài vỏ xe của nhà họ Trịnh thì tất cả đều do Mai Ngạn Quân và cải tạo, mà ông còn mặt mũi như .
Vừa cô còn nghĩ quen một thời gian thì nên tặng họ ít lương thực, nhưng vẻ cô quá nhân từ .
“Bằng Phi, dẫn Trí Dũng kiểm tra chiếc xe phía , mang theo nhiều chai khử trùng, phun sạch từ trong ngoài.” Mai Ngạn Quân phớt lờ ông , phân công công việc.
Nhìn Đinh Mộ và chồng , bác Trịnh chút thất vọng, đó nhẹ nhõm, ở đây sống định, sống phiêu bạt nữa.
Đinh Mộ quan tâm đến nhà họ Trịnh, lên xe bật điều hòa.
Cô định nhắm mắt nghỉ ngơi, ghế vang lên tiếng đàn ông: “Từ Hiểu Linh, cô còn thế nào nữa? Đó là , bây giờ bà c.h.ế.t , chẳng lẽ cô còn dây dưa mãi chuyện cũ ?”
Đinh Mộ nhận giọng Trịnh Vĩ, đang khuyên Từ Hiểu Linh ở với , nhưng vẻ vô vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-234.html.]
“Anh ! sẽ với , thể sống với nữa.” Từ Hiểu Linh kiên quyết.
Trịnh Vĩ phắt dậy, chỉ tay mặt cô , giọng tức giận: “Cô là kẻ bất trung bất hiếu, cô thích đàn ông khác xe nên mới ở với đúng ?”
Từ Hiểu Linh giận dữ, đứa trẻ trong lòng cô dọa , cô bèn vội vàng vỗ về.
Trịnh Vĩ đứa con trong lòng cô , : “Cô cũng , nhưng để con trai cho .”
Từ Hiểu Linh dậy, đưa con cho : “Được! Bế , nếu nuôi nổi nó!”
DTV
Bây giờ là thời thế gì chứ? Chỉ cần là đầu óc thì đều rằng ở thời kỳ mạt thế , trường sống sót còn vô cùng khó khăn chứ đừng đến một đứa trẻ con.
Nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của cô , Trịnh Vĩ do dự. Cuối cùng tức giận liếc mắt Từ Hiểu Linh một cái xoay bước xuống xe.
từ đầu đến cuối, cũng thèm liếc mắt con gái một cái.
Từ Hiểu Linh c.h.ế.t tâm, càng chắc chắn và quyết tâm theo Đinh Mộ!
Vạt áo ai đó kéo, cô cúi đầu thì thấy đó là Trịnh Nhuỵ: “Nhuỵ Nhuỵ, chuyện gì con?”
“Mẹ, ba cần chúng nữa ?” Ở nhà họ Trịnh, con bé là đứa nhỏ nhất, cũng là đứa quan tâm nhất.
Từ Hiểu Linh cúi đầu hôn lên trán con bé một cái: “Không ba con cần chúng , mà là chúng cần ba con! Sau , con với em trai sẽ sống cùng với .”
Trịnh Nhuỵ ngoan ngoãn gật đầu và kéo cô xuống:” Sau con lớn lên, con sẽ nhiều việc, thể nuôi với em trai.”
“Được!” Từ Hiểu Linh nghẹn ngào đáp . Cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào nên cô dám tiếp.
Đầu Trọc với Lam Vũ chuyển xong đồ đạc của nhà họ Trịnh trong khoang hành lý , Trương Bằng Phi ở bên đó cũng chuẩn xong.
Người nhà họ Trịnh ở ven đường, hai chiếc xe từ từ rời . Trịnh Vĩ căm hận chằm chằm chỗ của Từ Hiểu Linh, vẻ mặt của Trịnh Tín vô cùng miễn cưỡng, bác Trịnh gì đó nhưng thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Đinh Mộ buồn liếc mắt họ một cái.
Làm cần tiến lùi, phân chia rõ ràng thì tình cảm mới bền .
Sau khi xe của họ qua thôn thì tiếp gần nửa giờ nữa, Mai Ngạn Quân cho xe dừng , xuống xe.
Xe việt dã phía tiến lên dừng bên cạnh xe bus, Trương Bằng Phi với Lý Trí Dũng bước từ xe xuống.
Chỉ trong tích tắc, chiếc xe việt dã biến mất tại chỗ.
Buổi trưa, Đinh Mộ tìm một nơi vắng vẻ để xuống xe ăn cơm trưa và nghỉ ngơi.
Mọi cũng ai nhắc đến nhà họ Trịnh. Việc họ rời cũng ảnh hưởng chút nào đến những khác.
Mai Ngạn Quân dẫn Diêu Nghiêu với Lý Trí Dũng tuần tra ở những cái cây xung quanh xem dấu vết của chuột và rắn .
Đinh Mộ đang giặt và bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi. Chỉ cần ở bên ngoài, một ngày sẽ mấy bộ quần áo.
Từ Hiểu Linh địu đứa bé ở lưng, cũng mang một nửa xô nước để giặt sạch tã của đứa bé. Trịnh Nhuỵ bên cạnh thùng nước giặt giũ vô cùng thuần thục.
“Chị dâu, em chị giúp em một chuyện.”
Từ Hiểu Linh chút hổ vì luôn phiền Đinh Mộ.
“Chuyện gì ?” Đinh Mộ ngẩng đầu lên, vắt khô quần áo trong tay ném trong chậu.
Từ Hiểu Linh hạ thấp một bên vai, lộ một đứa bé đang ngủ say ở lưng: “Em nhờ chị giúp em đặt một cái tên.”