Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:44:46
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một chiếc xe phía sét đánh trúng, ngay lập tức bốc cháy dữ dội, trong xe kịp hét lên tiếng nào.
Người đường vội vàng tránh xa các phương tiện gần , chỉ sợ tránh kịp.
Lâm Trí xe giật dậy, giọng run rẩy : “Ngạn Quân, xe của chúng đây?”
Mai Ngạn Quân kịp gì, Diêu Nghiêu phía vội vàng dậy an ủi: “Chú Lâm, đừng lo lắng, xe của chúng thiết đầy đủ nhất, sét đánh trúng , chú cứ xuống .”
Đinh Mộ cũng thấy lời của Lâm Trí Viễn, cô cầm nỏ, chằm chằm về phía .
“Không chỉ xe sét đánh trúng phía , rừng cây núi phía kìa.” Lý Gia Minh cầm ống nhòm, chỉ rừng cây núi xa.
Mọi theo hướng chỉ, lúc những làn khói cuồn cuộn đang bốc lên núi, cây cối khô héo bốc cháy với tốc độ cực nhanh.
Rõ ràng những mặt đất cũng thấy cảnh , bọn họ run rẩy dậy, chạy về phía .
lúc , những giọt mưa lớn đột nhiên rơi xuống từ trời.
“Mưa !” Nhìn những hạt mưa rơi kính chắn gió xe, Đinh Mộ chút khó tin, cô lẩm bẩm.
“Haha! Mưa !” Lam Vũ phấn khích nhảy lên, chiếc xe cũng rung lên theo.
Lý Gia Minh cốc đầu một cái, “Bây giờ tình hình thế nào chứ, thể bình tĩnh một chút .”
Lam Vũ ôm trán cốc đau điếng, thấy Mai Ngạn Quân với vẻ mặt cảm xúc, vội vàng giơ s.ú.n.g lên, dám thêm nửa lời.
Ban đầu những bên ngoài nhận , chỉ cảm thấy thứ gì đó nóng bỏng rơi mặt, khi những gọt mưa rơi xuống ngày càng nhiều, đám đông cả con đường ngay lập tức trở nên sôi sục.
“Mưa ! Mưa !”
“Ông trời cuối cùng cũng cho mưa rơi xuống !”
“Ông trời vẫn nỡ để chúng chết!”
Mọi giống như phát điên, điên cuồng la hét, đùa.
Trong nháy mắt, cơn mưa như trút nước đổ xuống, những mặc quần áo mỏng mưa tạt đau nhói.
Những kịp phản ứng nhanh chóng lấy nồi niêu xoong chảo, tất cả những thứ thể đựng nước để hứng nước mưa rơi xuống.
Những khác thấy cũng đều bắt chước theo.
Cả con đường chiếm đóng bởi đủ loại nồi niêu xoong chảo, chai lọ, xô chậu.
Mặt đất ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ mặt đất khá cao, nước mưa rơi xuống đất nhanh chóng bốc , tạo một lượng lớn nước, trong chốc lát bộ mặt đất bao phủ bởi màn sương trắng nóng hổi, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sương mù che khuất cửa sổ xe, thấy tình hình bên ngoài.
“Anh, chúng cũng hứng nước !” Đầu Trọc nước rơi xuống chảy , thì tỏ vẻ tiếc nuối.
Bên ngoài còn chỗ đặt chân, Mai Ngạn Quân trầm ngâm : “Chia ba ngoài lên nóc xe hứng !”
Nói xong, lấy năm sáu chiếc xô nước màu đỏ từ trong gian .
Đầu Trọc mở cửa xe, cùng Trương Bằng Phi và Trần Tử Kiện nhanh nhẹn trèo lên nóc xe.
Chưa đầy nửa tiếng, Đầu Trọc gõ cửa xe.
“Anh, sáu cái xô đầy , đỡ lấy, em đưa xuống.”
Lý Gia Minh và Diêu Nghiêu ở bên cửa xe đỡ xô, khi nhận xong, Mai Ngạn Quân cất gian, lấy vài chiếc xô trống .
Đầu Trọc nóc xe thò cái đầu trọc lốc với Vạn Lạc Vận bên trong xe: “Lạc Nhi, đưa cho cục xà phòng , tiện thể tắm luôn.”
Vạn Lạc Vận cầm xà phòng , “Anh Tuấn, cẩn thận, đừng để ngã xuống nhé.”
“Yên tâm , .”
Lam Vũ trong xe đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy khắp , với Đầu Trọc: “Anh Tuấn, tắm xong xuống nhé, em cũng lên tắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-242.html.]
“Được, vấn đề gì.”
Vì , tất cả những trong đội của Đinh Mộ, ngoại trừ phụ nữ và già, đều trèo lên nóc xe để tắm một cách sảng khoái, khiến Đinh Mộ thèm thuồng thôi.
“Tối nay chúng tìm chỗ an nghỉ , đến lúc đó cho em tắm thỏa thích.” Thấy ánh mắt khao khát của Đinh Mộ, Mai Ngạn Quân an ủi.
Đinh Mộ đảo mắt, cô gian, ngày nào chẳng tắm thoải mái, chỉ tắm ngoài thiên nhiên thôi.
DTV
Cô liếc Mai Ngạn Quân mặc quần đùi, áo ba lỗ giọng lạnh lùng: “Vẫn là đàn ông các tiện.”
Cơn mưa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới tạnh, chỉ đổ đầy chai lọ, mà còn lấp đầy bụng .
Mây đen , mưa tạnh, mặt trời vẫn gay gắt thiêu đốt thứ mặt đất.
Cuối cùng đoạn đường tắc nghẽn xe cộ cũng từ từ di chuyển, chiếc xe phía cháy một nửa hợp sức đẩy sang một bên.
Không gì ngạc nhiên, tất cả những trong xe đều còn sống, xung quanh cũng quen nào đau buồn, lẽ , nhưng những sống đến lúc gần như đều quen với chuyện sống chết, bọn họ rằng đau buồn lóc là vô ích nhất.
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía như một con rùa, những bộ hai bên xe thường xuyên trong xe với ánh mắt mấy thiện cảm.
Lam Vũ dựa lưng ghế phụ, tay cầm khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lớn, thấy trong xe, liền giơ s.ú.n.g lên khoe khoang, vênh váo giống như là nhất.
Miệng còn lẩm bẩm: “Không sợ c.h.ế.t thì cứ đến, xem ông đây dám b.ắ.n vỡ đầu mấy .”
Xe chạy gần một tiếng rưỡi mới khỏi hẻm núi.
Vừa khỏi hẻm núi, bọn họ thấy một thành phố xuất hiện phía .
“Thì đây là một thành phố núi.” Đinh Mộ cảm thán về thành phố trông như đống đổ nát .
“Chị dâu, phía mấy cái lều, chính là trạm kiểm soát.” Lý Gia Minh giơ ống nhòm .
Nghe , Đinh Mộ liền lấy ống nhòm , mấy cái lều quân dụng lớn, những từ hẻm núi đều đang xếp hàng lều, kể cả một xe cộ cũng .
“Anh Quân, chúng cũng theo bọn họ ?” Cô hỏi Mai Ngạn Quân đang lái xe.
Mai Ngạn Quân nhíu mày: “Gia Minh, về phía nhất định thành phố ?”
“Vâng, Quân, xung quanh nơi là núi cao hiểm trở, chỉ thể xuyên qua thành phố.”
Lý Gia Minh quan sát kỹ môi trường xung quanh.
“Vậy thì chúng ngang qua thôi, lát nữa rõ tình hình với của chính quyền xem bọn họ .” Đinh Mộ chút bất đắc dĩ .
Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Mai Ngạn Quân lái xe bên cạnh một trong những cái lều, Đầu Trọc mở cửa xe.
Một nhân viên công tác chính quyền bước lên hỏi ngay: “Trên xe bao nhiêu ? Mọi nộp lương thực để ở việc để đổi lấy chỗ ở?”
“Đồng chí, tình hình là thế .”
Đầu Trọc hề hề tiến gần , đặt một bao t.h.u.ố.c lá tay nhân viên công tác.
“Chúng chỉ ngang qua chứ định ở thành phố.”
Nhân viên công tác mở xem, vội vàng nhét túi: “Các ?”
“Chúng định về phía bắc để nương nhờ , xem?” Đầu Trọc tỏ vẻ khó xử, chà xát tay như .
Nghe bọn họ ở , nhân viên công tác lùi : “Vậy thì dễ , điền thông tin đây nộp mười cân lương thực thô thì thể qua.”
“Chỉ cần nộp mười cân thôi ?” Đầu Trọc mặt mày nhăn nhó, tỏ vẻ khó xử.
“ ! Tất cả nộp chung, nộp lương thực thô lương thực tinh?” Nhân viên công tác đưa cho một tờ đơn.
Đầu Trọc nhận lấy tờ đơn, thăm dò hỏi: “Mười cân khoai lang ?”
“Được.”