Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:44:54
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cháu ?”
Đinh Mộ cúi xuống hỏi cô gái, nhưng cô gái vẫn ngây , hề phản ứng với lời của cô.
“Cháu , rốt cuộc chị gái cháu ?”
Đinh Mộ sang hỏi bé.
DTV
Cậu bé vẻ sợ hãi, lắp bắp : “Phía núi một kẻ , thường xuyên lên đây đè lên chị cháu đánh chị .”
Nói bé liếc Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân cau mày, lấy bộ đàm : “Lam Vũ, lên phía núi kiểm tra xem. Bọn xuống núi đây.”
“Rõ, nhận !”
Cậu bé định đưa tay kéo cô gái, nhưng cô gái trừng mắt , vẻ mặt hoảng sợ, liên tục lùi về phía Đinh Mộ phát những tiếng gầm gừ như thú dữ từ cổ họng.
“Đừng sợ! Sẽ ai hại cháu nữa .”
Đinh Mộ vội vàng che khuất tầm của bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô gái.
Cô nắm tay cô gái, từng bước xuống núi: “Đi thôi!”
Xuống đến chân núi, mấy thím Trần và Đầu Trọc ùa đến.
“Anh, núi hai đứa trẻ?”
Đầu Trọc ngạc nhiên, tận thế thì , nhưng bây giờ trẻ con ở ngoài sống ?
“Bọn nhỏ lạc mất nhà.”
Vương Huệ Trinh và thím Trần là từng trải, liếc mắt sự bất thường của cô gái: “Cô gái ?”
“Dì Vương, chúng qua bên chuyện, hai đứa đừng theo.”
Đinh Mộ với Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi.
Sau đó, cô kéo cô gái một chiếc lều riêng, đôi mắt cô gái chằm chằm về phía , chớp mắt.
“Ai cháu nông nỗi ?” Vương Huệ Trinh nhẹ nhàng hỏi.
Thím Trần kéo áo cô gái lên, hình gầy gò chỉ còn một lớp da mỏng bao bọc lấy xương, đó đầy những vết bầm tím lớn nhỏ, vết lâu, vết mới đánh.
Có thể nghĩ mà rằng cô gái vẫn luôn chịu đựng những chuyện phi nhân tính.
Thấy cô gái , Vương Huệ Trinh : “Để dì đưa cháu kiểm tra, băng bó vết thương, ?”
Vừa , bà định kéo ống quần của cô gái lên xem, nhưng cô gái nhạy cảm lùi , lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt trống rỗng về phía xa.
“Người gầy yếu như , chắc đến kỳ kinh nguyệt .” Vương Huệ Trinh lo lắng .
“Cậu bé cùng cháu thật sự là em trai cháu ?”
Đinh Mộ nhẹ nhàng hỏi, chằm chằm cô gái, cố gắng tìm một chút khác thường khuôn mặt cô gái.
Không ngoài dự đoán, đồng tử của cô gái co rõ ràng.
Hai vấn đề, rõ ràng cô gái rối loạn căng thẳng sang chấn, khó để câu trả lời từ cô gái.
Vương Huệ Trinh lắc đầu: “Con bé rối loạn căng thẳng sang chấn nặng, còn chảy m.á.u ở vùng kín, nếu thì điều trị, e là sẽ khỏi .”
Thím Trần run lên vì tức giận, “Nếu ai là thằng khốn nạn chuyện , sẽ xé thành từng mảnh!”
Nhìn khóe miệng loét của cô gái, Đinh Mộ : “Cô gái thể chuyện nữa, miệng cô gái thương ?”
“Để dì xem thử.”
Vương Huệ Trinh cẩn thận mở miệng cô gái , chỉ qua một vội vã buông tay .
“Dì Vương, chuyện gì ?”
“Lưỡi của cô gái cắt mất , cả khoang miệng đều nhiễm trùng và hoại tử.”
Vương Huệ Trinh nghẹn ngào , bà bao giờ thấy chuyện hành hạ biến thái đến như .
Từ lời của bé về việc cô gái chuyện, Đinh Mộ nghĩ đến khả năng , thời tận thế, một đứa trẻ rời khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình thì sẽ chứ.
“Dì Vương, dì xem còn cứu ?”
“Khó lắm.” Vương Huệ Trinh lắc đầu.
Cho dù vết thương cơ thể lành , còn vết thương tâm lý thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-245.html.]
Có những vết thương luôn nhắc nhở bạn những thời điểm nào đó trong tương lai, đ.â.m tim bạn, nhắc nhở bạn những thời điểm nào đó.
“Cứ để cô gái ở đây , chúng ăn cơm !”
Sự việc đến nước , bọn họ thần tiên, cũng thể gì .
Thím Trần và Vương Huệ Trinh vén lều ngoài, Đinh Mộ tâm trạng nặng nề theo sát phía , lúc đóng rèm lều , cô ném một con d.a.o găm xuống đất.
Ra khỏi lều, Đinh Mộ tìm kiếm bóng dáng bé.
Trên đất trống, giống như chuyện gì, đang chuyện với Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi, tiếc rằng hai cô gái để ý đến .
Thấy hai cô gái để ý đến , chạy đến khu nấu ăn, chủ động giúp thím Trần bưng đĩa.
Trên bàn bày biện vài đĩa thức ăn nấu chín, bé nhân lúc ai chú ý, lấy một gói đồ từ trong túi áo, định mở thì Đinh Mộ bắt gặp.
“Trong tay cháu đang cầm thứ gì , giao đây.” Cô quát lớn.
Đinh Mộ chạy mấy bước tới, giật lấy gói giấy trong tay bé, mở , bên trong là một ít bột trắng, cô ngửi thử, vị ngọt.
Nghe thấy tiếng cô, đều vây , bé giống như sai chuyện, ấp úng : “Đây là thuốc giúp cơ thể khỏe mạnh hơn.”
Mai Ngạn Quân hai lời, túm lấy bé, kéo khỏi khu nấu ăn, cho nhúc nhích.
Đinh Mộ lạnh, “Cháu còn lộ đủ sơ hở , coi khác đều là kẻ ngốc ?”
“Để dì xem thử.” Vương Huệ Trinh cẩn thận nhận lấy gói giấy từ tay Đinh Mộ, đưa lên mũi ngửi, lấy tay chấm một ít bỏ miệng.
“Dì Vương, dì bỏ miệng?” Trương Bằng Phi vội vàng .
Vương Huệ Trinh cho một ánh mắt an ủi, “Không , đây thuốc mê.”
“Không thuốc mê, là cái gì?”
Đinh Mộ hỏi, là thuốc mê mà đáng để tốn công sức bỏ món ăn của bọn họ .
“Cảm giác giống melatonin.”
“Đó cũng là thuốc giúp ngủ ngon hơn.” Lưu Lệ thứ , cô từng một thời gian lo lắng, từng uống, hiệu quả khá .
Mà ngay lúc đó, Dương Thiến Vân ôm cô gái từ trong lều xông , “Không ! Cô gái tự tử .”
“Mộ Mộ, em mau xem con bé thế nào ?” Dương Thiến Vân lo lắng .
Đinh Mộ liếc con d.a.o găm cắm n.g.ự.c cô gái, “Vô ích thôi.”
Con d.a.o găm là do cô để , cán d.a.o lộ bên ngoài cũng lưỡi d.a.o đ.â.m tim.
Vừa , mắt cô chằm chằm bé trong tay Mai Ngạn Quân.
Cô gái cho là chị gái của sắp chết, nhưng bé vẫn bình thản, thờ ơ, thậm chí còn sự chán ghét sâu sắc trong mắt.
Đây là biểu cảm của một em trai khi chị gái sắp chết, rốt cuộc vấn đề ở ? Đinh Mộ bực bội đến mức xua tan đám mây đen trong đầu.
Cô thấy Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi bên ngoài, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo .
“Anh là một đứa trẻ, mà là một lùn!” Đinh Mộ từng chữ rõ ràng.
Mấy Đầu Trọc cũng bối rối: “Người lùn?”
Mai Ngạn Quân việc một cách đơn giản và thô bạo, cởi quần của lùn .
“Ồ!” Diệp Nhất Đồng Mới kết hôn lập tức ngượng ngùng mặt .
“Phì! là một tên lùn!” Đầu Trọc nhổ một bãi nước bọt.
Mai Ngạn Quân ném mạnh xuống đất, Đinh Mộ nhanh tay lẹ mắt đá thẳng bộ phận nhạy cảm của .
Người đàn ông lùn vội dùng tay bụm chặt bộ phận lăn lộn mặt đất, ngừng phát tiếng thét đau đớn.
Những mặt ở đây vô thức kẹp chân , ánh mắt ngừng quét qua Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân.
“Anh Quân, chị dâu, em tìm xương cốt của nhiều trong hốc tường phía động.”
Lam Vũ tay xách một chiếc túi, đeo khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lớn của lưng, từ núi xuống.
Anh ném cái túi nhựa tay xuống đất, miệng túi mở lộ vài khúc xương chân .
Diêu Nghiêu đeo găng tay, nhặt một trong những khúc xương lên kiểm tra cẩn thận.
“Khúc xương chân dùng d.a.o chặt đứt, xương còn vết cắt từ dao, hơn nữa vết cắt thịt thì đây là c.h.ặ.t c.h.â.n khi còn sống.”
“Cũng nghĩa là cắt thịt ăn khi còn sống.” Đầu Trọc kinh hãi lên.