Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:45:11
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù , ánh mắt của Mai Ngạn Quân cũng rời khỏi khuôn mặt của Đinh Mộ dù chỉ một giây.
Khi kim của Vương Huệ Trinh hạ xuống, Mai Ngạn Quân thấy mí mắt của Đinh Mộ nhanh chóng run rẩy, lông mày khẽ nhíu , ánh mắt hiện lên tia hy vọng.
“Dì Vương, cô cảm giác !” Anh vui mừng với Vương Huệ Trinh.
“Ừ, vết thương là gì với cô . Cơ thể cô khỏe mạnh, tin rằng sẽ sớm tỉnh thôi.”
Sau khi cắt đầu chỉ, Vương Huệ Trinh lấy vài loại thuốc từ hộp thuốc, chủ yếu là thuốc Trung y thanh nhiệt giải độc và thuốc Tây y kháng khuẩn, chống viêm.
“Đây, cháu tìm cách cho cô uống .”
Mai Ngạn Quân nhận thuốc, cẩn thận nâng đầu Đinh Mộ lên, mở miệng cô, nhét thuốc . Mai Vũ Văn kịp thời đưa nước.
Anh cho uống thuốc khéo léo, hai cha con phối hợp , nhanh chóng cho cô uống hết thuốc.
Mai Đóa an tĩnh bên cạnh. Thẳng đến lúc Mai Ngạn Quân cho uống thuốc xong, cô bé mới nức nở qua, mắt dán vết thương băng bó cánh tay của .
Thím Trần ở bên cạnh đang lặng lẽ lau nước mắt, kéo cô bé , dùng khăn tay lau nước mắt và mồ hôi mặt cô bé.
“Anh, Bình An và Thiểm Điện tìm thấy một kho lương thực và vũ khí của bọn cướp núi. Nếu tiện thì lên thu dọn .”
Trong bộ đàm vang lên giọng của Đầu Trọc.
Mai Ngạn Quân chằm chằm hai đứa trẻ, với thím Trần đang ôm Mai Đóa: “Thím, phiền thím trông ba con họ giúp cháu, cháu lên núi một chuyến.”
“Có thím ở đây, cháu !” Thím Trần với giọng khàn khàn.
DTV
Bà cảm thấy thật vô dụng, luôn để cho trẻ đầu.
Mai Đóa ngoan ngoãn dựa lòng bà , nhỏ giọng : “Bà nội Trần, bà đừng nữa. Mẹ thích khác , thấy sẽ vui .”
Thím Trần đưa bàn tay to như quạt hương bồ, lau nước mắt mặt: “Ừ, chúng đều . Mộ Mộ sẽ khỏe thôi.”
Trong cơn hôn mê, ý thức của Đinh Mộ luôn trôi nổi trong gian.
Cô bằng cách nào, dường như thể ngoài. Cô thử nhiều , nhưng thành công.
Tại gian cho cô ngoài?
Đinh Mộ chầm chậm dạo trong khu vườn đất đen, đến vườn trái cây đầy mùi thơm, hái một quả việt quất. Thật ngọt ngào, cô nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.
Khi cô định hái quả thứ hai thì cây việt quất bao phủ bởi một bóng đen.
Bóng đen ư? Đinh Mộ bối rối, gian sự đổi mùa, bóng đen từ ? Cô ngước mắt lên, bóng đen di chuyển nhanh về phía xa.
Mọi cây bóng đen bao phủ đều khô héo thấy rõ, cả cây đều héo úa, dường như sắp c.h.ế.t ngay lập tức.
Theo hướng bóng đen , cô đuổi theo thì phát hiện cây cối bóng đen bao phủ đều như thiếu nước lâu ngày.
Gà trong chuồng, thỏ trong lồng, tất cả trâu đều uể oải, giống như bệnh.
Cá trong ao đều ngửa bụng trắng xóa, mang cá sắp ngừng hoạt động.
Nhớ mỗi gian, lúc thấy chúng, cô đều bắt món cá nấu chua mà cô luôn tiếc ăn.
Đinh Mộ nổi giận, mặc kệ là thứ quái quỷ gì, thể tự do phá hoại trong gian của cô, cô đồng ý.
Nhìn bóng đen lơ lửng rừng trúc, cô nhanh chóng chạy tới.
Bóng đen như sự sống, cảm nhận cô đến, bay về phía đồng lúa mì và cánh đồng lúa nước.
Đột nhiên, Đinh Mộ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, cánh tay đau nhói, mí mắt ngừng đánh , cảm giác như sắp nhắm mắt ngủ.
Trong đầu cô mơ hồ vang lên một giọng cảnh báo: Đinh Mộ, ngủ! Phải giữ tỉnh táo!
Cô rùng , nhanh chóng uống một ly nước suối trong hồ thì lập tức tỉnh táo.
Nhìn thấy bóng đen sắp bay về phía hồ linh tuyền của cô.
Mẹ kiếp, gian của tao còn đến lượt mày hoành hành ?
Đinh Mộ nhắm mắt, tập trung tinh thần điều khiển ý niệm về phía bóng đen.
Không gian là của cô, cô thể dùng ý niệm điều khiển thứ bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-251.html.]
Ý niệm tiếp cận bóng đen mà nó hề . Trong đầu cô nhanh chóng tụ một luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ hơn, dùng ý niệm dệt thành một cái lưới lớn, bao phủ bóng đen, siết chặt nó từng chút một.
“Chết !” Cô hét lên.
“Chít chít!” Bóng đen phát tiếng kêu thảm thiết giống như chuột.
Không dám lơ là, Đinh Mộ nghiến răng, liên tục truyền sức mạnh tinh thần ý niệm.
Cuối cùng, bóng đen biến mất dấu vết.
Đinh Mộ kiệt sức phịch xuống đất, uống một ly nước suối, một lúc lâu mới dần dần hồi phục.
Cô tụ sức mạnh tinh thần nữa, dùng ý niệm tưới nước linh tuyền lên ngóc ngách của vườn đất đen.
Làm xong tất cả những việc , cô cảm thấy cơ thể thể chịu đựng nữa, bất cứ lúc nào cũng thể ngủ.
Nhanh chóng trở về phòng ở tầng hai, Đinh Mộ giường, chìm giấc ngủ sâu.
Cô ngủ giấc ngon.
Khi tỉnh dậy, Đinh Mộ cảm thấy vết thương cánh tay còn đau nữa.
Cô bước khỏi nhà, đến vườn đất đen kiểm tra. Tất cả động thực vật trong gian hồi phục sức sống, như từng xuất hiện bóng đen.
Ở trong gian một ngày một đêm, bên ngoài Mai Ngạn Quân chắc là lo lắng đến phát điên .
Thử xem thể ngoài , cô động ý niệm một chút.
Đinh Mộ trong xe, chầm chậm mở mắt, đối diện với một đôi mắt trong sáng mang vẻ lo lắng, là con trai cô.
Mai Vũ Văn thấy Đinh Mộ bất ngờ mở mắt, đôi mắt sáng lên, vui mừng kêu: “Mẹ! Mẹ tỉnh !”
Cô dậy, nhưng cảm thấy gì đó đè lên chân. Cô cúi đầu , là Mai Đóa đang ngủ đùi cô, nước miếng chảy ướt nửa bên má.
Mai Ngạn Quân đang ghế bên cạnh thấy tiếng gọi của Mai Vũ Văn, lập tức bật dậy, đôi mắt đầy tơ m.á.u của đối diện với đôi mắt của Đinh Mộ, ánh mắt dần sáng lên.
“Mộ Mộ, cuối cùng em cũng tỉnh !”
“Khiến lo lắng !” Đinh Mộ mím môi, nở một nụ .
Mai Ngạn Quân kìm , cúi xuống ôm chặt cô lòng, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng: “Anh sợ em tỉnh nữa.”
Ngay , còn mơ thấy đời , vượt qua muôn vàn khó khăn trở về, thấy Đinh Mộ bất động đất.
Nghe thấy tiếng động ở cửa xe, Đầu Trọc thò đầu , thấy Mai Ngạn Quân ôm Đinh Mộ tỉnh , liền ngây ngô.
Cười mãi, nước mắt tự nhiên chảy .
Đinh Mộ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng : “Em ngủ bao lâu ?”
“Đủ lâu , một ngày một đêm.” Mai Ngạn Quân gối đầu lên vai cô, giọng nghẹn ngào.
Cô vùng vẫy một hồi, nhưng vẫn thoát khỏi vòng tay của : “Em vệ sinh.”
Không cô đủ kiên nhẫn, mà là bàng quang thật sự đang căng lên.
Mai Ngạn Quân hít một mạnh ở cổ cô, cảm nhận sự hiện diện thực sự của cô thì mới buông cô .
Anh bế Mai Đóa, đang ngủ say đùi Đinh Mộ, nhẹ nhàng đặt cô bé lên ghế bên cạnh.
Sau khi vệ sinh trở , một cây đại thụ bảy phụ nữ trói, đầu ai nấy đều cúi thấp. Trong đó hai thấy Đinh Mộ qua thì cơ thể cố gắng di chuyển ngoài, miệng dán băng keo, phát tiếng “ư ư” khó chịu.
“Đinh Mộ, mau đây . Mọi đều ăn sáng , sợ cháu dậy sẽ đói, thím đặc biệt để cho cháu một bát cháo.”
Thím Trần kéo Đinh Mộ xuống cạnh bàn, vội vã lấy cháo từ trong nồi.
Đinh Mộ dậy, múc một gáo nước để rửa mặt qua loa.
Cô quanh, chiếc xe kéo khỏi hố lầy và đang đậu bóng cây bên sườn núi.
“Thím Trần, hết ?”
Thím Trần đặt bát cháo lên bàn: “Mau ăn , họ lên núi thu hoạch lương thực từ ổ cướp .”
“Bọn cướp còn trồng lương thực ?” Cô nhận điều gì đó, bèn hỏi: “Trên núi nước ?”