Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:45:37
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, đoàn xe của Chu Tụ Bảo đều bình yên vô sự, ông mang theo nhiều xe và như trong hơn một năm, nào nấy đều tràn đầy tinh thần và no đủ, điều cho thấy ông là lãnh đạo bản lĩnh .
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Từ xa, Đinh Mộ thấy Chu Tụ Bảo đang tới doanh trại của bọn họ, cùng là lão quản gia và Chu Tinh Nghiên, Ngô Quảng.
Trên tay Ngô Quảng còn cầm một túi đồ vật, bọn họ gì đây? Chẳng lẽ định trao đổi vật tư ?
Đinh Mộ chờ tại chỗ, thấy nhóm Chu Tụ Bảo đến gần, ánh mắt cô lạnh lùng về phía bọn họ: “Ông chủ Chu, mấy đây là?”
Chu Tụ Bảo giơ tay hướng về phía cô, thành khẩn : “Cô Đinh, thiệt tình tới đây để lời cảm ơn với cô, tối hôm qua nếu các cô nhắc nhở, thì với trận bão cát lớn như , lẽ chúng ăn mệt .”
“Chỉ là một chút tâm ý nhỏ thôi, mong cô nhận lấy!” Lão quản gia cầm lấy túi từ tay Ngô Quảng, đó đưa tới mặt Đinh Mộ.
Đinh Mộ thấy vẻ mặt thành khẩn của bọn họ, giống như đang giả vờ, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, ít nhất thì mắt họ ý với .
Thời mạt thế nên lòng khó đoán, vì thế thể bớt một kẻ thù thì càng , ai sống cuộc sống mỗi ngày chỉ đánh g.i.ế.c chứ.
“Vậy thì khách sáo nữa.”
Cô nhận lấy thì thấy túi khá nặng, ước chừng năm cân, cô lặng lẽ dùng tay bóp, là khoai lang đỏ.
Có qua , tin tức mà cô cung cấp cho họ thể cứu mạng sống của họ, thứ mà đối phương cho cô chính là lương thực, qua đều tính toán rõ ràng, ai nợ ai cả.
Đinh Mộ xách túi khoai lang đỏ, thấy mấy họ còn ở đó thì : “Mấy còn chuyện gì ?”
“Cô Đinh, chuyện là thế , chúng chung cùng các cô.”
Đi chung ? Cô còn c.h.ế.t .
Lão quản gia liếc Mai Ngạn Quân, đang lắp đặt các tấm pin mặt trời với Diêu Nghiêu và Lý Trí Dũng nóc xe, trong đôi mắt đục ngầu của ông lóe lên một tia sáng khôn khéo.
“Không , nhiều sẽ bất tiện.” Đinh Mộ chút do dự mà từ chối.
Nói đùa đấy , cả cô và Mai Ngạn Quân đều bí mật, Chu Tụ Bảo và lão quản gia của ông đều là đơn giản, nên sớm muộn gì cũng sẽ sơ hở, cô mạo hiểm như .
“Không cũng cùng đường với chúng đấy ? Hơn nữa thông tin chi tiết về điểm dừng đó, cô suy nghĩ một chút ?”
Nhìn thấy Đinh Mộ kiên quyết từ chối như , Chu Tụ Bảo vội vàng thả mồi.
Nhìn bộ dáng chuyện của Chu Tụ Bảo giống như giả bộ, ông mời bọn họ cùng thì chắc chắn kế hoạch gì đó .
Đinh Mộ dám đồng ý luôn, chỉ đành khéo léo : “Chuyện thể tự quyết định , cần bàn bạc với chồng và những trong đội .”
“Mọi bàn bạc xong thì với với một tiếng, chúng quấy rầy các cô nữa.”
Lão quản gia tiến lui thỏa đáng, đoàn đầu trở về.
Đinh Mộ xách khoai lang đỏ bỏ khoang hành lý, Mai Ngạn Quân nóc xe xuống hỏi: “Mộ Mộ, lão cáo già Chu Tụ Bảo đến đây chuyện gì thế?”
Cô giơ khoai lang đỏ tay lên : “Đến đây để tặng quà cảm ơn thôi.”
“Không còn gì nữa ?” Mai Ngạn Quân tin là đàn ông đó đích đến đây chỉ để đưa túi khoai lang đỏ.
Khóe miệng Đinh Mộ nhếch lên, đôi mắt liếc : “Ông mời chúng cùng, trong tay ông thông tin chi tiết về điểm dừng chân.”
“Bên chỗ ông ?”
“Chu hồ ly tin tưởng lời , là thật giả, cùng với bọn họ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-260.html.]
“Em đồng ý ?”
“Không , là em đang bàn bạc với đó ?” Đinh Mộ trừng mắt một cái, cô cảm giác hôm nay đầu óc phản ứng chậm chạp như .
“Cho dù cùng đường, thì cứ để cho bọn họ , chúng ở phía duy trì cách với bọn họ.” Mai Ngạn Quân suy nghĩ.
“Vẫn lắp đặt xong ?”
“Sắp xong , Trí Dũng với Diêu Nghiêu đang điều chỉnh thử.”
Đinh Mộ chuẩn nhấc chân rời , thì thím Trần chạy đến: “Mộ Mộ, trứng gà nấu xong , con lăn cho Ngạn Quân nhân lúc còn nóng .”
Nói xong, bà lấy hai quả trứng gà nóng hổi từ trong tạp dề , đó vội vàng rời .
DTV
Nóng đến mức Đinh Mộ dùng vạt áo để đựng, cô mỉm ý với Mai Ngạn Quân : “Xuống ! Thím Trần bảo em lăn vết thương cho .”
Hai tay Mai Ngạn Quân chống lên, đó nhảy xuống từ nóc xe một cách gọn gàng: “Mộ Mộ, em nhẹ tay với thôi đấy!”
“Đi thôi! Nói nhảm nhiều thế.”
Hai lên xe, bao lâu , Diêu Nghiêu và Lý Trí Dũng ở nóc xe thấy âm thanh xin tha của Mai Ngạn Quân: “Mộ Mộ, em nhẹ tay một chút, nóng quá!”
Trước khi khởi hành, đích Mai Ngạn Quân đến chỗ xe của Chu Tụ Bảo rõ ý kiến của , chỉ theo xe của họ một cách xa.
Lão quản gia sớm đoán đáp án , mà Chu Tụ Bảo cũng ép buộc bọn họ.
Trời càng lúc càng sáng, trong khi đám Đinh Mộ còn đang ăn sáng thì đoàn xe của Chu Tụ Bảo chuẩn sẵn sàng xuất phát.
“Anh Quân, chúng vẫn theo con đường ban đầu ?”
Nhìn bóng dáng đoàn xe của Chu Tụ Bảo dần xa, Đinh Mộ hỏi Mai Ngạn Quân.
Ánh mắt Mai Ngạn Quân kiên định: “Giữ nguyên kế hoạch .”
Lý Gia Minh dùng máy tính bảng kiểm tra lộ trình: “Chị dâu, nơi cuối cùng chúng đến là huyện rừng thông, cách đó xa.”
“Huyện rừng thông độ cao, độ ẩm khí , thảm thực vật phong phú và rừng nguyên sinh khắp nơi, kiểm tra nhiều thông tin và nhận thấy tác động của lũ lụt đối với nơi là nhỏ nhất.”
Dọc đường khí hậu càng ngày càng tệ, Đinh Mộ chỉ hy vọng nơi sẽ ảnh hưởng lớn.
“Ăn xong chúng liền thu dọn đồ đạc thôi!”
Đôi mắt Mai Ngạn Quân về phương hướng đoàn xe Chu Tụ Bảo rời , ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn.
Hơn một tiếng , đám Đinh Mộ cũng xuất phát.
Con đường đầy những vết xe sâu do đoàn xe của Chu Tụ Bảo để , “Có lẽ nào Chu Tụ Bảo sẽ tới cùng chỗ với chúng ?” Đinh Mộ chút nghi ngờ.
“Không chắc là cùng một nơi.”
Mai Ngạn Quân những vết lõm khác đường, trong lòng thầm nghĩ rằng đoàn xe Chu Tụ Bảo nhiều như , thì chắc hẳn sẽ ít vật tư.
Đầu Trọc giống như là con giun trong bụng , liếc mắt vết bánh xe mặt đất, thấp giọng lặng lẽ ở bên tai : “Anh, ngày hôm qua từ miệng Chung Ngọc mà em , trong đoàn xe của Chu Tụ Bảo thì loại xe chuyên dùng để nơi nuôi trồng, chỉ vài xe chở lương thực và nước uống thôi.”
Đinh Mộ thì ngẩn : “Chẳng lẽ ông đến Tây Bắc ruộng ?”
“ đây ông đầu tư một trang trại ở đó, bây giờ ông đến trang trại đó.”
“Điều cũng gì ngạc nhiên lắm, ở trong mắt giàu, thì tiền chỉ là một công cụ, họ đầu tư thứ thứ như một quả cầu tuyết, cho nên họ nhiều tài sản.”
Nếu thì tại rằng phần lớn của cải thế giới đều trong tay một ít .