Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:45:51
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe sắp rời , vội vàng nhét thức ăn còn miệng, đó dậy nhanh chóng thu dọn.
Sau chuyện , đều nóng lòng rời khỏi nơi đây.
Chuyện sáng nay lan truyền khắp đội của bọn họ, một cảm giác hoang mang đang lan rộng.
Đoàn xe của Chu Tụ Bảo cứ thế tiến về phía , sợ đường xảy chuyện gì ngoài ý , cho nên buổi trưa bọn họ cũng dừng nghỉ ngơi.
Đinh Mộ ảnh hưởng chút nào, trong đoàn nhiều lái xe, mỗi phiên lái hai tiếng, cũng mệt mỏi.
Buổi trưa ăn đơn giản một chút, Đinh Mộ dựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, đường , thỉnh thoảng cô sẽ phát tán tinh thần lực ngoài để thăm dò, nhưng tiếc rằng thu hoạch gì.
“Chị dâu, phía một con sâu hấp hối.”
Lý Gia Minh cầm ống nhòm chỉ về phía xa.
Đinh Mộ vội vàng lấy ống nhòm , khi xe chạy đến gần, cô rõ hơn.
Đoàn xe của Chu Tụ Bảo ý định dừng , trực tiếp lái qua.
Con sâu tử thần đầy vết thương, đang ngừng chảy chất lỏng màu vàng xanh nhớt, lẽ hôm qua nó chạy ngoài mưa đá đập trúng, xem sống nổi nữa.
Đinh Mộ chuyển ống nhòm về phía đầu con sâu, đầu nó cũng vài lỗ thủng, hai chiếc râu dài đang run rẩy.
Ơ? Hình như Đinh Mộ thấy gì đó, cô nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm.
“Gia Minh, xem mặt đất miệng nó, đoạn đó là ngón tay ?”
“Chị dâu, là ngón tay .” Lý Gia Minh thị lực , dựa theo gợi ý của Đinh Mộ, nhanh chóng rõ thứ mặt đất.
DTV
Đinh Mộ hạ ống nhòm xuống với Mai Ngạn Quân: “Anh Quân, bảo đám Chu Tụ Bảo dừng một lát, em xuống đó xem.”
Nói xong, cô thả một luồng tinh thần lực, tốn chút sức nào g.i.ế.c c.h.ế.t con sâu đó.
Sau đó, cô lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi đeo xuống xe, Mai Ngạn Quân và Đầu Trọc theo phía .
Cô nhặt một chiếc que gỗ chọc con sâu, xác nhận nó c.h.ế.t hẳn.
Đinh Mộ lấy găng tay dùng một , nhặt một đoạn ngón tay đứt mặt đất, cẩn thận lật xem.
“Đây là tay của một đàn ông, ngón áp út một chiếc nhẫn.”
Cô đưa ngón tay đến mặt hai , Mai Ngạn Quân cầm lấy cẩn thận phân biệt, ngón tay hun nóng đến mức bắt đầu đen , rõ ràng là ngón tay của một đàn ông.
Lúc , Chu Tụ Bảo dẫn ông quản gia và Chu Tinh Nghiên, Ngô Quảng bước tới.
“Cô Đinh, phát hiện gì ?”
Đinh Mộ chỉ đoạn ngón tay đứt nhàn nhạt : “Mấy thể gọi phụ nữ đó đến nhận dạng xem là tay của chồng bà .”
Dù chỉ là một đoạn ngón tay, nhưng dù cũng hơn gì.
“A Quảng, gọi đưa cô xuống đây !”
Ngô Quảng lệnh lấy bộ đàm , trực tiếp gọi đưa phụ nữ đó và con cái xuống xe.
Mai Ngạn Quân cẩn thận xem xét vết cắt của ngón tay, đột nhiên, ánh mắt lạnh , giọng lạnh lùng: “Ngón tay chặt đứt, ném ở đây cho con sâu thương ăn.”
“Cái gì? Ai đang nuôi sâu ?” Chu Tụ Bảo hoảng hốt, tay nắm chặt cánh tay Ngô Quảng.
“Không loại trừ khả năng , xem ngón tay , vết cắt gọn gàng, rõ ràng là vật sắc nhọn chặt đứt.”
Mai Ngạn Quân dùng găng tay dùng một bọc ngón tay đứt, đưa cho Ngô Quảng.
Ngô Quảng nhận lấy cẩn thận xem xét, gật đầu với Chu Tụ Bảo.
Lúc , phụ nữ nức nở hai đứa nhỏ dìu đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-265.html.]
“Ông chủ Chu, việc gì nữa, chúng về xe đây.”
Nhiệt độ bên ngoài gần 70 độ, Đinh Mộ ở thêm một giây nào nữa.
Bên phía Chu Tụ Bảo cũng nhanh, ông thể để chờ phụ nữ .
Cuối cùng, phụ nữ tháo chiếc nhẫn ngón tay đứt của đàn ông, bà và hai đứa con đào một cái hố chôn ngón tay xuống, hai đứa con quỳ xuống dập đầu ba cái vội vàng lên xe.
Thu hồi ánh mắt, Đinh Mộ tiếp tục câu còn dang dở lúc nãy: “Anh Quân, đang nuôi mấy con sâu tử thần .”
“Rốt cuộc là nào thể tiếp cận mấy con sâu mà chúng ăn thịt?” Mai Ngạn Quân cũng khó hiểu, đầu đầy vạch đen.
“Chắc chắn thường.” Lam Vũ chen .
Mai Ngạn Quân liếc một cái, bất lực xoa trán: “Nói nhảm, thường thể tiếp cận mấy con sâu đó , chuyện càng ngày càng suy nghĩ.”
“Là là quái vật? Nó chỉ thể đào hang lòng đất mà còn thể giải phóng thứ gì đó trong khí khiến ngủ say.” Đinh Mộ kể từng đặc điểm của con quái vật.
Ba giờ chiều, dẫn đường của Chu Tụ Bảo đưa bọn họ đến một ngôi làng nhỏ bỏ hoang, bọn họ dự định cắm trại nghỉ ngơi ở đây buổi tối.
Ngôi làng nhỏ, hơn mười ngôi nhà rải rác, xung quanh làng nhiều cây cối khô héo, thể thấy khi xảy thiên tai, nơi đây là một ốc đảo nhỏ trong sa mạc.
Nước lũ rút , tất cả mấy ngôi nhà đều mất mái, lớp bùn khô cằn ngập đến nửa nhà, thể thẳng, chỉ thể khom .
Đinh Mộ quyết định từ bỏ việc ở trong đó, tối nay tiếp tục để ngủ xe.
Sau sự kiện đứt ngón tay buổi sáng và buổi trưa, cần cô , cơ bản xuống xe, trừ khi vệ sinh.
Nỗi sợ hãi những chuyện khiến cho cô Đinh Mộ càng nghĩ càng lo lắng.
Vì đều ở trong làng hoặc dựng lều qua đêm, nên Đinh Mộ quyết định tìm Chu Tụ Bảo để với ông .
Khi Đinh Mộ qua hai chiếc xe của Chu Tụ Bảo, thì cô thấy một đàn ông thể gầy gò, làn da đen sạm đến từ phía đối diện, ông nở nụ với cô, để lộ hàm răng trắng sáng.
Cô vô cùng khó hiểu, bản hề quen , với chứ.
Người đàn ông xắn vạt áo phía , bên trong túi nhét thứ gì đó, ông bước gần hơn đột nhiên lên tiếng, “Cô Đinh, cô nhận ?”
Đinh Mộ ông , gương mặt chút quen thuộc, giống như từng gặp ở đó, “Xin , nhớ .”
“ là Triệu Phong Thu, ở tầng 16.” Triệu Phong Thu tươi cô, ông rõ ràng vui khi gặp quen cũ ở đây.
“Ồ, là ông !” Đinh Mộ chợt hiểu , kỹ ông , đổi nhiều quá nhỉ?
Giống như giải đáp thắc mắc của cô, Triệu Phong Thu , “Thực gầy một chút thì khỏe mạnh hơn.”
Nói , ông đưa năm quả trứng đang đựng trong vạt áo cho Đinh Mộ, “Tặng cô! Cô Đinh, đây là quà cảm ơn.”
“Chúng mới gặp , ông cảm ơn chuyện gì?” Chẳng lẽ ông khả năng tiên tri.
Triệu Phong Thu cẩn thận nhấc túi lên, “Cảm ơn cô sáng nay tìm thấy phần t.h.i t.h.ể còn của em họ , cô nhận lấy năm quả trứng .”
Nói xong, đợi Đinh Mộ từ chối, ông nhét tay cô bỏ .
Đinh Mộ chỉ thở dài, cảnh còn mất.
Không còn cách nào khác, cô đành cho trứng ba lô, thực là cho gian, trứng quý, chỉ Triệu Phong Thu mới khả năng tặng.
Chu Tụ Bảo ở đó, Đinh Mộ với ông quản gia về.
Vừa về đến nơi, Triệu Phong Thu dẫn Triệu Mãn Thương thở hổn hển chạy đến.
Triệu Mãn Thương gặp Đinh Mộ và đám Mai Ngạn Quân thì vui mừng, vội vàng lấy một con gà hun khói buộc trong túi từ trong áo đưa cho Mai Ngạn Quân.
“Cô Đinh, Mai, vui gặp hai , nếu hai nhắc nhở, chỉ sợ gia đình chúng thể vượt qua .”
Đầu Trọc và Lam Vũ gặp quen nhiều năm , vui vẻ tiến gần, “Ông chủ Triệu, ông ở cùng ông chủ Chu và ?”