Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:46:02
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối qua tình hình khẩn cấp, Đinh Mộ kịp che giấu.
“Lúc đó em ngừng phun máu, chắc bọn họ đoán con quái vật c.h.ế.t tay em, Chu Tụ Bảo và ông quản gia của ông vài hỏi tình hình của em, tâm trạng để ý đến bọn họ, bọn họ cũng nhắc nữa.”
Một tia nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt đen như mực của Mai Ngạn Quân, đánh chủ ý lên bọn họ, thì xem đồng ý .
Đinh Mộ đặt tay lên lưng Bình An, vuốt ve bộ lông nó, ánh mắt như điều suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh, : “Càng ngày càng đến gần đích, ông là thông minh, chúng và ông xung đột lợi ích, ông sẽ ngu ngốc về phía đối lập với chúng .”
Mai Đóa đang xổm thấy tay cô sờ Bình An lâu như , cô bé bĩu môi nắm lấy tay Đinh Mộ để cô xoa đầu .
Đinh Mộ cúi đầu Mai Đóa đang tranh giành sự chú ý với chó, đưa tay véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô bé.
“Cậu Mai, nếu việc gì, chúng thể xuất phát .” Giọng của vệ sĩ Ngô Quảng vang lên trong bộ đàm.
“Xuất phát thôi!” Mai Ngạn Quân xong tắt bộ đàm.
“Chúng sắp khỏi sa mạc Gobi ?” Đinh Mộ chỉ ngoài .
Sắp kết thúc đoạn hành trình , khóe miệng Mai Ngạn Quân nở một nụ nhẹ, “Nhanh nhất là ngày mai thể khỏi sa mạc Gobi.”
Mấy chiếc xe phía bắt đầu di chuyển chậm rãi, Đinh Mộ kéo Mai Đóa về phía xe, “Xe sắp chạy , Đóa Đóa, con mau về chỗ .”
Trong một chiếc xe sang trọng cải tạo, Chu Tụ Bảo đang nghiêng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe từ từ tiến về phía , một đàn ông cao lớn, mặt mũi lạnh lùng bước lên từ cửa xe.
Anh sải hai bước dài đến mặt Chu Tụ Bảo, cúi nhỏ, “Ông chủ, cô Đinh tỉnh .”
Chu Tụ Bảo mở mắt, một tia tinh quang lóe lên trong ánh mắt, ông thẳng dậy, “Cô chứ?”
“Vui vẻ với Mai, vẻ gì đáng ngại. Chỉ là cũng đến thông báo với ông chủ một tiếng, ông chủ lo lắng cho bọn họ...”
Chu Tụ Bảo giơ tay lên, ngăn Ngô Quảng tiếp, “Không , chúng và bọn họ chỉ là tình cờ gặp đường, cấp cấp , cũng quan hệ hợp tác, đừng mấy lời như nữa, để tránh tạo mâu thuẫn xung đột cần thiết.”
Ngô Quảng là tiếp thu ý kiến, vội vàng cúi đầu đáp, “ hiểu .”
“Chú Phúc, chú thấy ?” Chu Tụ Bảo đầu với ông quản gia đang bên cạnh.
Ông quản gia mở mắt, liếc Ngô Quảng hừ lạnh một tiếng, “Hai vợ chồng đó là bản lĩnh lớn, dẫn theo một xe già trẻ, rời khỏi Dương Thành đường hơn một năm , mà thiếu một ai, chúng từng trải qua mấy khó khăn gian khổ đó ?”
DTV
Chu Tinh Nghiên phía bước tới, vòng tay ôm lấy cánh tay ông , giọng nũng nịu, “Ông Phúc, ông xem con quái vật sương mù đen tối qua là do ai g.i.ế.c ?”
Ông quản gia liếc Ngô Quảng, “Ngô Quảng, tối qua dẫn xem bên cạnh, xem con quái vật đó c.h.ế.t như thế nào?”
Ngô Quảng chuyện thỏa đáng, ông quản gia ghi hận.
Anh lau mồ hôi trán, cẩn thận nhớ tình hình tối qua, nghiêm túc trả lời, “Thuộc hạ cho rằng con quái vật đó do cô Đinh giết. Khi và đang đối phó với vài con sâu cuối cùng, Mai Ngạn Quân và mấy trong đội của vây quanh cô Đinh ở giữa.
“Cô Đinh nhắm mắt, miệng lẩm bẩm như đang phép, con quái vật giống như thứ gì đó trói buộc, hơn nữa nó càng giãy giụa thì càng trói chặt, cho đến lúc cuối cùng con quái vật còn chút sức chống cự nào nữa.”
Chu Tinh Nghiên tiếp tục bổ sung, “Anh Mai và đồng đội của chắc chắn chị một dị năng, vẻ như bọn họ đang vệ sĩ chị phép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-269.html.]
“Chẳng lẽ lúc bọn họ từng gặp loại quái vật ?” Chu Tụ Bảo nghi ngờ.
“Nghe Đầu Trọc , đây cũng là đầu tiên, bọn họ cũng là thứ gì.”
Chỉ cần dừng , sắp xếp xong việc của đội, Ngô Quảng tranh thủ tìm Đầu Trọc để bắt chuyện quen.
“Có hỏi hai vợ chồng bản lĩnh gì đặc biệt ?”
Chỉ cần hỏi đến chuyện của vợ chồng Đinh Mộ, Đầu Trọc như quả bầu cưa miệng, một lời, vô cùng quỷ quyệt.
Ngô Quảng cắt lời, “Người trong đội bọn họ kín miệng, khi hỏi đến vấn đề then chốt thì bọn họ luôn giả vờ ngu ngốc và lảng tránh.”
Ông quản gia nhắm mắt , ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó hiểu, “Chung Ngọc trong đội chúng đây chung hệ thống với bọn họ, quan hệ lắm ?”
“Cũng tác dụng, Chung Ngọc sang đó thì bọn họ kéo chuyện cũ, mấy tiếng đồng hồ, lãng phí thời gian vô ích.” Cách Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân quản lý đàn em, Ngô Quảng hổ bằng.
Châu Tinh Nghiên nhướng mày, đôi mắt cô sáng long lanh: “Ông Phúc, khi cô Đinh ngất , tốc độ bế cô lên xe của Mai thật đáng kinh ngạc. Cháu chỉ thấy bóng lóe lên biến mất tại chỗ, nhưng những trong nhóm của bọn họ hề ngạc nhiên.”
Cô dứt lời, trong xe chỉ còn thấy tiếng điều hòa phả vù vù.
Chu Tụ Bảo khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức gõ đùi, “Lẽ nào cả hai vợ chồng đều dị năng?”
Nghĩ đến chuyện gì đó, đó ông , “Thôi bỏ , bọn họ là những tạo hóa lớn, chúng nên đắc tội, cố gắng giao hảo với bọn họ.”
Ông quản gia mở to đôi mắt vàng khè, về phía Chu Tụ Bảo, “Nghe đây em họ của ngài nuôi một phụ nữ, cô cũng sống tòa nhà của bọn họ, em họ của ngài cũng nhờ sự chỉ điểm của vợ chồng bọn họ mới giữ nhiều tài sản như .”
“Ừ, khi còn ở chung một tòa nhà, bọn họ mạnh mẽ, vật tư phong phú, thiếu ăn thiếu mặc.”
Nhắc đến chuyện , Ngô Quảng nuốt nước miếng, nhớ mấy ngày nay cứ đến giờ cơm thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức: “Bây giờ bọn họ cũng lo ăn lo mặc.”
“ để đói ?” Ông quản gia lạnh lùng .
Ngô Quảng sợ hãi vội vàng thanh minh, “Ăn no! Ăn no!”
Chu Tụ Bảo liếc mắt Ngô Quảng đang sợ ông quản gia đến mức tái mặt, “Cậu dặn dò đàn em, đối xử cung kính với cô Đinh một chút, chớ đắc tội. Cậu xuống đu, nhanh nhất còn hai ngày nữa thì chúng sẽ đến trang trại.”
“Vâng.” Ngô Quảng đáp xong thẳng đến ghế phụ lái xuống.
Hành động cử chỉ của Ngô Quảng lọt mắt Châu Tinh Nghiên, cô dời mắt sang chỗ khác, lông mày khẽ động.
Ông quản gia Phúc nhướng mày, khóe miệng nở nụ , cô từ ái , “Trên đường xóc nảy, cháu về chỗ !”
“Vâng!” Cô xong dậy, đắp tấm chăn mỏng tay vịn lên chân ông quản gia về chỗ phía .
Sau khi Chu Tinh Nghiên rời , Chu Tụ Bảo và ông quản gia mỉm đầy ẩn ý.
Chiều tối ngày thứ tư rong ruổi qua sa mạc Gobi, cuối cùng mấy Đinh Mộ đến nơi.
Nhìn về phía xa, thành phố đổ nát hiện mắt, Đầu Trọc hân hoan hỏi: “Đến nơi ? Đây là thành phố chúng sẽ ở ?”
Đinh Mộ thẳng thừng dội một gáo nước lạnh cho : “Cậu nghĩ nhiều quá , đây là huyện Cổ Dương, cách huyện Tùng Lâm mà chúng cần đến hai ba trăm cây nữa.”