Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:12:08
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Prion là gì?” Đầu Trọc hỏi.

“Bọn họ ăn thịt đồng loại mới nhiễm prion.”

Đinh Mộ tinh mắt phát hiện trong đám đông vài cầm vũ khí nóng.

“Không ! Họ súng. Lam Vũ, lên cửa thoát hiểm nóc xe, tiêu diệt mấy kẻ cầm súng, dùng hỏa lực mở đường, chúng xông .”

dứt lời, Mai Ngạn Quân và Trương Bằng Phi dậy giúp mở cửa thoát hiểm nóc xe.

Lam Vũ nhảy một cú, bám cửa sổ, thu chân lên, cả nóc xe.

Đinh Mộ đưa khẩu s.ú.n.g tiểu liên cho , đồng thời đưa khẩu trang và mặt nạ, cùng một sợi dây để tự cố định, rơi khỏi xe.

“Cẩn thận!”

“Cô Đinh, mấy bình thường, chúng chuẩn xông .” Từ bộ đàm vang lên giọng của Ngô Quảng.

Một tiếng “Ầm” lớn vang lên từ phía , bộ đàm truyền đến tiếng điện lưu rò rỉ, mất tín hiệu.

Tiếp theo là tiếng s.ú.n.g nổ dày đặc, Chu Tụ Bảo bắt đầu phản công.

Đinh Mộ lấy cung nỏ, nạp tên: “Diêu Nghiêu, xe phía động, chúng theo sát xông .”

“Rõ!”

Người bên xe đều nhường chỗ.

Đinh Mộ, Mai Ngạn Quân, Trương Bằng Phi, Đầu Trọc xuống, mở cửa sổ, b.ắ.n tên về phía những kẻ cầm gậy và d.a.o s.ú.n.g định xông tới.

Lam Vũ nóc xe kịp thời nổ súng, tiên tiêu diệt những kẻ cầm s.ú.n.g và l.ự.u đ.ạ.n trong đội hình địch.

DTV

Người cầm gậy như thủ lĩnh của họ, thấy nhiều thuộc hạ giết, nghiến răng nghiến lợi: “Giết những kẻ xâm nhập để cúng tế thần linh!”

Nói xong, cơ mặt điên cuồng co giật, hung hãn giật s.ú.n.g của bên cạnh, b.ắ.n về phía xe của Đinh Mộ.

Đinh Mộ để lộng hành mặt , nhắm nỏ n.g.ự.c , b.ắ.n liền ba phát.

Người đàn ông dẫn đầu chằm chằm Đinh Mộ với ánh mắt hung ác, tin cúi đầu ba mũi tên xuyên qua n.g.ự.c , miệng thì thào: “Xinh như , còn nếm thử hương vị của cô.”

Hắn xong, một ngụm m.á.u tươi phun , ngã xuống đất vang lên một tiếng “phịch”.

Những xung quanh thấy dẫn đầu chết, hét lên một tiếng, quỳ xuống mặt Đinh Mộ, liên tục dập đầu.

Những khác thấy cũng vội vã vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống.

lúc , Đinh Mộ gọi Lam Vũ nóc xe xuống: “Lam Vũ, mau xuống, chúng .”

Lam Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống từ cửa sổ thoát hiểm. Trương Bằng Phi tiến lên tháo dây trói .

Mọi xuống, xe bắt đầu chuyển động.

Nhìn quảng trường giống như luyện ngục dần dần lùi xa. Mọi thở dài nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng.

Đinh Mộ quả quyết b.ắ.n c.h.ế.t dẫn đầu, đêm qua khi cô quét ý thức thấy đàn ông .

Lúc thấy đôi mắt đỏ ngầu của , cô mới hiểu , chỉ nhiễm virus prion chứ dị năng. Ảo giác đêm qua chỉ là do virus trong cơ thể gây , khiến phản ứng của chậm chạp.

“Cô Đinh, thương chứ?” Giọng của Chu Tụ Bảo vang lên từ bộ đàm.

“Không, còn các ông thì ?”

Đinh Mộ với giọng điệu thản nhiên, khiến khác thể đoán cảm xúc của cô. Nhất là mặt những con cáo già như Chu Tụ Bảo và lão quản gia.

Bên bộ đàm ngừng một chút mới : “Xe phía của chúng hư hại, một thương nặng. Hôm nay chúng định dừng đường, sẽ chạy thẳng đến trang trại, cô thấy thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-272.html.]

Đinh Mộ về phía Lý Gia Minh, giơ bốn ngón tay lên, miệng khẽ , gần bốn trăm cây .

“Được! Chúng vấn đề gì.”

Bốn trăm cây , cần gần mười tiếng đồng hồ lái xe.

Đinh Mộ tắt bộ đàm, đang sôi nổi thảo luận về tình hình huyện Cổ Dương.

“Dì Vương, những trong huyện Cổ Dương đều nhiễm virus prion ?” Đầu Trọc còn nghi hoặc trong lòng.

Vương Huệ Trinh hồi tưởng cảnh tượng ở quảng trường: “Cơ bản đều nhiễm .”

“Những đàn ông cầm vũ khí trông bình thường mà?”

“Từ đôi mắt, biểu cảm khuôn mặt và động tác cơ thể của họ thể thấy, trông vẻ bình thường nhưng chỉ là cơ thể của họ phản ứng nhẹ với virus , nghiêm trọng như những ngu đần, phát điên mà thôi.” Vương Huệ Trinh kiên nhẫn giải thích.

“Chị dâu, chị những trong cả huyện đều ở đó ?” Đào Dương hỏi Đinh Mộ.

“Thiên tai mấy năm, c.h.ế.t thì chết, chạy thì chạy. Không cứu trợ, thể canh tác. Muốn sống sót ngoài việc ăn thịt đồng loại của thì họ còn lựa chọn nào khác.”

Đinh Mộ thản nhiên, sự tàn khốc của thời tận thế còn vượt xa việc đồng loại tương tàn.

Diệp Nhất Đồng nghĩ đến những nơi khác đều căn cứ chính phủ thu nhận tị nạn, cô hiểu: “Tại họ tìm chỗ nương tựa ở các căn cứ của chính phủ?”

Cảnh quỳ lạy cơn mưa đêm qua, Đinh Mộ đoán thể liên quan đến tín ngưỡng tôn giáo của họ.

“Đi về phía bắc, chúng còn tình hình thế nào. Đi về phía đông hai con đường, một là sa mạc và một là tránh sa mạc.

Để tránh sa mạc, chúng lái xe cũng hơn hai mươi ngày, thời tiết nóng bức bình thường bộ bao lâu? Vượt qua sa mạc, nhiều sâu tử thần và quái vật canh giữ, cũng chỉ để thức ăn cho sâu thôi.”

Mắt Lam Vũ bỗng sáng lên: “Chị dâu, quái vật khói đen thể cũng đến huyện để bắt nuôi sâu ?”

“Có! Chiều hôm qua khi chúng khỏi sa mạc là chạng vạng, cả thành phố như một thành phố chết. Hôm nay, họ tụ tập ở quảng trường g.i.ế.c chặt xác, họ quái vật khói đen chỉ xuất hiện ban đêm.

Hoặc thể, quái vật khói đen và trong huyện Cổ Dương đạt một sự thỏa thuận nào đó.”

Đinh Mộ xong, đều im lặng, bởi vì họ rằng những trong thành phố , lâu nữa sẽ đều chết.

Một thành phố sẽ hủy diệt.

Xe càng tiến về phía , khí càng loãng.

Mấy năm nay thức ăn và đồ uống đều do gian của Đinh Mộ sản xuất, vì thể chất của , xuất hiện bất kỳ triệu chứng khó chịu nào.

Suốt cả ngày chạy xe dừng , cuối cùng bốn giờ chiều, họ đến bên ngoài trang trại của Chu Tụ Bảo. Nơi độ cao nên ít ảnh hưởng bởi lũ lụt, đường nhiều cây cối còn xanh lá.

“Trang trại Tinh Tinh.” Đinh Mộ biển chỉ đường lay động bên đường.

Rõ ràng, trang trại mua cho Chu Tinh Nghiên, Chu Tụ Bảo quả là thương con gái.

Cửa sổ mở một khe hở, Đầu Trọc rút đầu ngoài.

“Chị dâu, nơi trông vẻ . Tối nay chúng sẽ trang trại chứ?”

“Chu Tụ Bảo và nơi mất liên lạc mấy năm, ước chừng tình hình mấy lạc quan.” Đinh Mộ thành thật .

Mai Ngạn Quân thoáng qua bên ngoài, giọng điệu thản nhiên: “Người tâm phúc của ông còn ở đó .”

Khi vài đang bàn luận về trang trại của Chu Tụ Bảo, giọng của ông vang lên từ bộ đàm: “Cô Đinh, tình hình trang trại hiện giờ rõ ràng. Tối nay chúng sẽ cắm trại ở bên ngoài trang trại. Một lát nữa sẽ cử thám thính, sáng mai chúng sẽ tiến .”

“Được, ông chủ Chu, rõ!”

Đinh Mộ tắt bộ đàm, Đầu Trọc và những khác.

Trương Bằng Phi lái xe theo đoàn xe của Chu Tụ Bảo rẽ một khu rừng rậm, băng qua rừng, dừng ở một khu đất trống đầy cỏ khô héo.

Rõ ràng, nơi trong phạm vi của trang trại.

Loading...