Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:12:37
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Động đất và núi lửa phun trào cùng đến, lòng Đinh Mộ bỗng chốc thắt .

Bản tin rõ thời gian cụ thể của trận động đất, bản tin phát sóng từ nửa tháng , lặp lặp ngừng mỗi ngày.

Bất cứ lúc nào trong vòng một tháng đều thể xảy , chỉ thể chuẩn .

Động đất gây núi lửa phun trào, khi đó bầu trời sẽ tro núi lửa bao phủ.

Trong lúc Đinh Mộ đang suy nghĩ miên man, đài phát thanh phát hai .

Xác định gì bỏ sót, Đinh Mộ thu dọn đồ đạc, chuẩn xuống núi.

Đột nhiên, Thiểm Điện bên sủa mấy tiếng, hình như quen đến.

“Mộ Mộ, em ở đó ?” Là Mai Ngạn Quân đang gọi cô.

Đinh Mộ dậy lên trời, trong lúc cô dừng đỉnh núi, mặt trời ngả về tây từ lúc nào.

“Em ở .” Cô Mai Ngạn Quân đang leo lên từ phía .

Mai Ngạn Quân ngẩng đầu lên, thấy Đinh Mộ đang tảng đá lớn, sử dụng chân tay cùng lúc để leo lên.

“Sao em leo lên cao như ?”

“Chỉ ở đây mới tín hiệu.”

“Mặt trời lặn , sắp tối đấy, em mau xuống .” Anh vội hỏi cô đài, mà quan tâm đến sự an của cô.

Đinh Mộ , hai tay chống lên mép tảng đá lớn, hai chân bước xuống những tảng đá cô xếp chồng lên.

Hai chân còn chạm đất, một đôi bàn tay to ấm áp đỡ lấy cô, cô buông tay, cả rơi lồng n.g.ự.c rộng lớn của đàn ông.

Bốn mắt , Đinh Mộ thấy nỗi lo lắng dần tan biến trong mắt , cô nhanh chóng hôn nhẹ lên môi , “Khiến lo lắng .”

Ánh mắt Mai Ngạn Quân sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên một nụ , “Chúng về thôi, thím Trần nấu cơm xong , chỉ còn chờ em thôi.”

“Vâng.” Đinh Mộ bước xuống đất.

Thiểm Điện hai , nhanh chóng chạy xuống núi.

Trên đường xuống núi, cuối cùng Đinh Mộ cũng nhịn , “Chồng , đài chính phủ thông báo sắp tới sẽ động đất lớn, động đất sẽ gây núi lửa phun trào cầu.”

“Ừ, đúng , khi núi lửa phun trào, tro núi lửa sẽ bao phủ bộ bầu trời trong một thời gian dài, đó sẽ bắt đầu mưa axit.”

“Chúng núi, ảnh hưởng bởi động đất ?” Đinh Mộ lo lắng, bọn họ khó khăn lắm mới tìm một nơi nguồn nước, thể canh tác, chẳng lẽ lên đường?

“Hình như những trận động đất mấy năm ảnh hưởng đến nơi , chắc cũng ảnh hưởng nhiều, chúng cứ quan sát .”

“Thiên hạ to lớn, mới là nhà? Tận thế, thậm chí chúng còn một nơi để nương .”

Kiếp kiếp , một đường, Đinh Mộ bỗng cảm thấy giống như một tảng đá vô hình đè nặng trong lòng, n.g.ự.c thở nổi, trong đầu một thoáng trống rỗng.

Như cảm nhận cảm xúc suy sụp của cô, Mai Ngạn Quân nắm lấy tay cô, “Đừng lo lắng, đây khó khăn như chúng đều vượt qua , chúng sẽ gặp chiêu phá chiêu.”

Đinh Mộ hít sâu một , xua tan sự hỗn loạn trong đầu, đầu óc nhanh chóng hoạt động trở , lên kế hoạch cho những việc cần .

“Tối nay chuẩn túi thoát hiểm, lỡ như lạc hoặc xảy chuyện gì bất ngờ, sẽ đến nỗi động như .”

Đột nhiên, tiếng sủa cảnh giác của Thiểm Điện vang lên đằng .

Hai vợ chồng bước nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-283.html.]

DTV

Hai vài bước, Thiểm Điện chạy về phía bọn họ.

Trong ánh chiều tối mờ mờ, Đinh Mộ lờ mờ thấy hình như nó đang ngậm một thứ gì đó trong miệng, cô kỹ.

“Là thỏ.” Cô buột miệng .

Thiểm Điện Đinh Mộ, ngẩng đầu lên, khoe con thỏ đang ngậm trong miệng với cô, con thỏ màu xám, trông giống với con thỏ mà cô thấy đó bằng ý thức.

Đinh Mộ vội vàng đưa tay nắm lấy tai con thỏ, con thỏ vùng vẫy dữ dội, Thiểm Điện cắn nó thương, ý niệm lóe lên, cô đưa con thỏ trong gian nhốt trong lồng riêng.

Nhìn thấy con thỏ biến mất khỏi tay Đinh Mộ, Thiểm Điện tỏ vẻ tự hào, liếc mắt Mai Ngạn Quân.

Mai Ngạn Quân điều, vội vàng khen ngợi, “Thiểm Điện giỏi thật đó, đến đây bắt thỏ , thưởng lớn mới .”

Thưởng! Thiểm Điện hiểu, mắt sáng long lanh , chờ thực hiện lời hứa.

Đinh Mộ buồn xoa đầu nó, lòng bàn tay lật một cái, biến một cái đùi gà đang bốc khói, đưa đến mặt nó.

Thiểm Điện ngoạm một miếng đùi gà, chạy về phía , khi rời , còn liếc xéo Mai Ngạn Quân, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Tên ba hoa , chỉ giỏi miệng thôi.

Đi đến gần khu cắm trại, Đinh Mộ lập tức cảm thấy tầm rộng mở hơn nhiều, cỏ dại mặt đất trong khu vực sinh hoạt và khu bếp nấu ăn đều dọn sạch sẽ.

Đinh Mộ rửa tay xuống, cơm canh dọn sẵn bàn.

Mọi đều đang đợi cô, Đinh Mộ chút áy náy, “Ăn thôi, ăn cơm ! Sau đừng đợi nữa.”

“Cả nhà cùng ăn cơm mới náo nhiệt chứ, cũng mới nấu ăn xong thôi.” Thím Trần đỡ lời cho cô.

Biết cô lên núi tìm tín hiệu radio, Lâm Chí Viễn nôn nóng hỏi, “Mộ Mộ, tìm tín hiệu ? Đài ?”

Tin tức , Đinh Mộ định bàn ăn khiến mất hứng, cô nhẹ, “Chú Lâm, đừng vội, cháu ghi âm bằng điện thoại , lát nữa ăn cơm xong chúng cùng , cùng nghiên cứu.”

Đào Dương gắp một miếng rau cho Đinh Mộ , “Chị dâu, đây là rau dại bọn em hái ở ven suối lúc chiều, chị mau nếm thử xem.”

“Thật ? Vậy để chị nếm thử.” Đinh Mộ bỏ rau miệng nhai kỹ, vị giòn mềm chát, mùi thơm đặc biệt.

Đinh Mộ mắt sáng lên: “Đây là rau xà lách xoong.”

“Mộ Mộ giỏi thật, đúng , tìm thấy một vùng rau xà lách xoong nhỏ ở vùng trũng bên suối.” Nói đến rau, mắt Trương Hồng Tú phát ánh sáng nóng rực.

Trương Hướng Đông nuốt miếng cơm trong miệng tiếp lời: “Chiều nay chú dọn dẹp vùng trũng đó, cũng cấy thêm kha khá, bao lâu nữa chúng thể hái đợt rau xà lách xoong đầu tiên .”

“Thế thì quá, mới đến một ngày mà chúng ruộng rau đầu tiên .” Đinh Mộ hai ông bà , trong lòng cô cũng vui mừng khôn xiết.

“Bây giờ ban ngày nắng, ban đêm mát, chênh lệch nhiệt độ sáng tối khá lớn, theo kinh nghiệm nhiều năm của chú, thể trồng một loại rau mùa thu đông ngay bây giờ, chú định ngày mai sẽ tiếp tục khai hoang thêm vài mảnh đất để trồng rau.”

Cứ đến trồng rau là Trương Hướng Đông thao thao bất tuyệt, dừng .

Cuối cùng, Trương Bằng Phi bất lực gọi ông mấy tiếng, thì ông mới luyến tiếc cầm bát lên ăn cơm.

Sau bữa cơm, thấy Lưu Lệ và Diệp Vũ Đồng dọn dẹp bát đũa xong trở , Đinh Mộ lấy điện thoại từ trong túi , vặn âm lượng lên mức tối đa mở đoạn ghi âm radio ghi sẵn.

Đoạn ghi âm ngắn, Đinh Mộ ghi ba , im lặng hết.

“Sao ông trời mở mắt , để chịu khổ, mà vẫn buông tha.” Nghĩ đến đứa con trai mất liên lạc ở tận thủ đô, Vương Huệ Trinh là đầu tiên nhịn , nghẹn ngào chửi rủa.

Trương Hồng Tú giơ tay chỉ trời chửi bới: “Phì! Ông trời khốn kiếp, cả, một cái mạng quèn mà thôi, lấy thì lấy !”

Nghe bà , Hoàng Nguyệt Phương vốn kín đáo liếc đứa cháu ngoại Trương Diệp một cái, đột nhiên cảm xúc vỡ òa: “Cháu ngoại tội nghiệp của , đáng lẽ lớn lên vô tư vô lo, trong lớp học rộng rãi sáng sủa để học hỏi kiến thức văn hóa, bao giờ mới đến ngày kết thúc đây!”

Loading...