Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:13:26
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tắm xong, Mai Đóa bước khỏi phòng tắm với khuôn mặt buồn bã, cô bé giơ hai tay mặt Đinh Mộ, “Mẹ ơi, tay con là bọng nước, đau quá ạ!”
Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô bé, cùng với dáng vẻ giống như gắn động cơ điện nhỏ, cầm cuốc đào ngừng nghỉ chiều nay, Đinh Mộ nhịn mà bật thành tiếng.
“Thật sự đau mà!” Mai Đóa nhấn mạnh với khuôn mặt nhăn nhó.
“Được , giống như con, sẽ giúp con vỡ bọng nước bôi thuốc, ngày mai sẽ còn đau nữa.” Đinh Mộ nhẹ nhàng an ủi.
“Vậy nhẹ nhàng một chút nhé.” Nhìn thấy cây kim bạc nhọn hoắt, Mai Đóa run rẩy .
“Chỉ đau một chút thôi, giống như kiến cắn .”
Sau khi lo liệu cho hai đứa nhỏ xong, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân quen đường đến bức tường, lặng lẽ mở một cánh cửa bí mật bằng tấm xi măng, cả hai men theo dây thừng xuống vách đá.
Vừa đến chân vách đá, Mai Ngạn Quân lấy một phần vật tư nhặt ở doanh trại Thành Tam ban ngày, cùng với năm mươi cân khoai tây mà Đinh Mộ hứa thưởng cho bọn họ .
Hai lặng lẽ đến bên ngoài hang động nơi Kha Chương và những khác đang ở, Đinh Mộ cố tình giẫm lên một cành cây khô chân, phát tiếng “rắc”.
“Ai đó?” Ngay lập tức, một giọng cảnh giác vang lên từ cửa hang.
Không lâu , Cao Kính cầm đuốc bước khỏi hang động, thấy Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân đang đó, một tia vui mừng thoáng hiện mặt ông .
“Là ân nhân đến !”
Tiếp theo, thấy tiếng gọi của ông , vài nữa chạy khỏi hang động, trong đó cả Kha Chương.
“ n nhân, hai đến !” Dưới ánh lửa bập bùng, Kha Chương lộ rõ vẻ mặt xúc động.
Đinh Mộ khẽ gật đầu với , “ mang theo một ít vật tư để ở bên hồ nước, lấy .”
Kha Chương bước đến một bước, hai chân quỳ xuống mặt Đinh Mộ, dập đầu thật mạnh, “Cảm ơn!”
Trước khi Đinh Mộ kịp phản ứng, bé nhanh chóng dậy.
Cậu bé yếu đuối, hiện tại điều duy nhất thể chính là dập đầu với cô nhiều hơn, cũng từ chối sự giúp đỡ liên tục của cô, nhưng thể, bọn họ còn tiếp tục sống
Ba đàn ông trường thành lấy đồ, một đống đồ lộn xộn.
“Năm mươi cân khoai tây chính là phần thưởng cho việc cung cấp thông tin của , phần còn chúng tìm thấy ở căn cứ của Thành Tam, chắc cũng thấy tiếng nổ sáng nay , chúng san bằng căn cứ của Thành Tam.”
Đinh Mộ liếc vài đang lộ rõ vẻ vui mừng, giọng nhàn nhạt.
Cao Kính thấy tiếng ầm ầm thỉnh thoảng phát từ trời, nguồn tin nào, ông một linh cảm , vì chỉ tay lên trời, cẩn thận hỏi: “Cô Đinh, tiếng động thỉnh thoảng phát từ trời là như thế nào?”
Đinh Mộ lấy thông tin phát thanh ghi âm trong điện thoại di động cho bọn họ .
Sau khi xong, cô cẩn thận những điều cần chú ý trong cuộc sống với bọn họ.
“Cô Đinh, hôm nay chúng đào một hồ nước lớn trong hang, ngày mai thể đổ nước .” Kha Chương kể tỉ mỉ cho Đinh Mộ về những việc bọn họ hôm nay.
“Mọi tự sắp xếp , việc gì thì sẽ xuống nữa.” Những gì thể đều , cô quá nhiều việc bận, sẽ quan tâm đến bọn họ mãi .
Sau khi lên khỏi vách đá, Mai Ngạn Quân thu dây thừng .
Bầu trời đêm tối đen đến đáng sợ, Đinh Mộ dời ánh mắt với Mai Ngạn Quân: “Đi thôi, chúng lên tường xem bên ngoài thế nào ?”
Rừng đêm tối tăm và yên tĩnh, một lớp sương mù mỏng bao phủ, như thể cánh cổng dẫn đến địa ngục, thoạt , tĩnh lặng đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-301.html.]
Vừa lên đến tường thành, Đinh Mộ cảm thấy trong góc lầu, cô lặng lẽ : “Có trong góc lầu.”
“Chúng qua đó xem.”
Góc lầu chỉ thể lên từ phía thung lũng, nghĩa là ở là của , bọn họ đeo kính đêm, ngước lên , lập tức thấy Lâm Trí Viễn đang góc lầu.
Đã khuya thế , ông còn ngủ, đến đây gì?
Hai che giấu hình, chậm rãi đến vị trí giao tranh với Thành Tam ban ngày.
Ngọn lửa bùng lên do vụ nổ ban ngày, Mai Ngạn Quân dẫn xuống nhanh chóng dọn một con đường cách ly, tránh đám cháy rừng. Lửa chỉ cháy trong phạm vi vài cây trong vòng tròn vụ nổ, cháy cả ngày, lửa tắt từ lâu, nơi cháy vẫn còn bốc lên từng làn khói.
Đinh Mộ khẽ động tai, cô thấy tiếng vật nặng kéo lê mặt đất và tiếng nhai nhỏ, cô kỹ, trong rừng nhiều bóng ma quái, “Có ở !”
Cô phóng ý thức quét qua khu rừng đó, thấy hơn mười lén lút.
Bọn họ kéo những thương ngã xuống đất, còn sống hoặc c.h.ế.t rừng, cúi xuống tìm kiếm kỹ lưỡng những nơi lửa thiêu rụi, nhặt xác thịt vụn, quan tâm sạch sẽ , nhặt lên là nhét miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng , dày cô như lộn ngược, suýt nữa thì nôn , vội vàng thu hồi ý thức.
Lâm Trí Viễn góc lầu sớm phát hiện vợ chồng Đinh Mộ, ông xuống hỏi: “Có trong rừng, bọn họ đang gì ?”
Đinh Mộ lấy kính đêm, liếc ông một cái, “Không chú nghĩ rằng bọn họ đang cứu đồng đội của đúng chứ?”
“Chẳng lẽ ?” Lâm Trí Viễn nghi ngờ, thị lực của ông , tuổi tác cao nên thính giác tự nhiên bằng Đinh Mộ.
Mai Ngạn Quân đưa một chiếc kính đêm cho ông , chỉ về hướng rừng để ông tự xem.
Lâm Trí Viễn cầm lấy kính đêm, lúc thấy ở nơi cách tường thành xa, hơn mười vây quanh một t.h.i t.h.ể cháy đen, ba trong đó cầm dao, cắt thịt t.h.i t.h.ể chia cho , những đó nhận lấy liền nhét miệng.
“Ọe.” Lâm Trí Viễn vội vàng lấy tay che miệng, buông kính đêm xuống, một lúc lâu mới bình tĩnh , run giọng : “Ăn thịt đồng loại, bọn họ như gì khác với dã thú?”
“Không gì khác biệt, bọn họ chính là dã thú!” Mai Ngạn Quân trầm giọng .
Lâm Trí Viễn gì, tối nay ông vẫn luôn trách Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân chịu tiếp nhận khác.
“Đây là hiện thực, chúng một đường, đầu tiên chú thấy cảnh tượng ăn thịt , tại còn rõ?” Đinh Mộ hiểu.
Sống cả đời, đây là chuyện chỉ cần một câu mềm lòng là thể qua .
Lâm Trí Viễn đưa kính đêm cho Mai Ngạn Quân, im lặng rời , hiện thực đánh mạnh một cú, ông bỗng chốc già mười tuổi.
Đinh Mộ bóng lưng ông khom lưng khuất dần trong bóng tối, nhẹ nhàng rời mắt.
DTV
Để đề phòng những đó gây chuyện nửa đêm, Mai Ngạn Quân lấy hai chiếc ghế từ trong gian , hai canh đến nửa đêm, những trong rừng rời , bọn họ mới dậy về nhà.
Sáng sớm hôm , khi Đinh Mộ thức dậy, cô sử dụng ý thức để thu hoạch nông sản chín trong gian, tưới nước cho đất khô, tiện thể thả Bình An và Thiểm Điện đang ở trong gian ngoài.
Trước đó, để chuẩn chiến đấu, cô hai con ch.ó chạy lung tung, nên cô đưa chúng gian.
Thím Trần hỏi chuyện vài , đều cô lấy lý do nhốt trong nhà để lấp l.i.ế.m qua chuyện.
Mở cửa, hai con ch.ó vui vẻ chạy về phía nhà bếp, Đinh Mộ theo cũng bếp.
Vừa trong, thím Trần thần bí kéo cô một góc, hạ giọng : “Lâm Trí Viễn bệnh !”
“Bệnh ? Không tối qua vẫn còn khỏe mạnh ?” Chẳng lẽ là tối qua kích động quá?
“Tối qua nửa đêm mới về, về đến nhà ngã quỵ, vẫn là con Thiến Vân dìu về phòng.” Thím Trần chắc như đinh đóng cột.