Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:33:18
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô lấy ở trong gian một chút cỏ tiểu mạch mới thu hoạch xong và cây ngô tươi, ngoài cô còn rút một bó đậu phộng mới nở hoa. Dê gửi thấy mùi thơm quen thuộc, cố gắng chịu cơn đau đẻ mà ăn từng miếng từng miếng một.

cho dê ăn xong thì đẩy cửa .

Đinh Mộ ngẩng đầu bên ngoài thì thấy Mai Ngạn Quân: “Sao đến đây?”

Mai Ngạn Quân gỡ xuống khẩu trang và trang , để lộ một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng: “Thấy em lâu nên đến xem. Sao , thuận lợi ?”

“Anh nhanh xem! Dê sinh năm con dê con !”

Đinh Mộ chỉ năm con dê con đang run rẩy lên, vô cùng vui vẻ .

“Còn cần việc gì nữa ?” Mai Ngạn Quân vén tay áo lên chuồng dê, trải đều nốt chỗ cỏ khô mà Lam Vũ trải .

Đinh Mộ lấy một bình xịt khử trùng đeo vai từ trong gian , bên trong sẵn nước sát trùng: “Em sẽ khử các góc nữa là xong.”

“Để cho, em ngoài chờ .”

Mai Ngạn Quân vội vàng cầm lấy bình xịt khử trùng trong tay cô, thành thạo đeo lên và cẩn thận phun khử trùng các góc trong chuồng dê.

Đinh Mộ thấy nghiêm túc việc, cô lập tức xem hai con thỏ cái đang mang thai.

Có lẽ do chịu kích thích của chuông cảnh báo buổi sáng nên hai con thỏ đều sinh thỏ con, sớm hơn mấy ngày cô dự tính.

Cô lấy dây khoai lang đỏ và ngô từ trong gian cho hai con thỏ ăn, hy vọng chúng nó thể chăm sóc cho mấy con thỏ con sinh sớm .

Hai vợ chồng cứ như bận rộn cả một ngày ở trong khu vực chăn nuôi.

……

Đêm khuya tĩnh lặng ở nông trường Tinh Tinh, Chu Tụ Bảo, ông quản gia và Chu Tinh Nghiên vẫn đang ở đại sảnh chờ nhóm Ngô Quảng đổi nước trở về.

DTV

Chu Tụ Bảo ông quản gia vẫn cố chấp chờ như , vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Chú Phúc, đêm khuya , với Tinh Nghiên chờ ở đây là , chú ngủ .”

Ông quản gia cứng nhắc ghế yên như cũ bất động và nhướng mi mắt lên liếc Chu Tụ Bảo: “Không thấy bọn Ngô Quảng về, yên tâm.”

Chu Tụ Bảo đành bảo Chu Tinh Nghiên mang lò sưởi đặt đến mặt ông , mang thêm cho ông một tấm chăn bông để ông ghế nghỉ ngơi.

Đột nhiên, một đàn ông mái tóc nửa vàng nửa đen vội vã chạy . Do chạy nhanh nên thở gấp, nhưng cũng che giấu giọng điệu vui mừng của : “ Ông chủ, trai và những khác trở về!”

“Thật !” Chu Tụ Bảo kinh ngạc bật dậy từ ghế.

Ông quản gia nhướng mi liếc mắt ông nữa, ông cụ nhếch môi chán ghét dáng vẻ bình của ông : “Ngần tuổi đầu mà vẫn nhao nhao như một đứa trẻ”

Chu Tụ Bảo hổ , nháy mắt hiệu với Chu Tinh Nghiên. Hai cúi xuống đỡ ông quản gia dậy. Chu Tinh Nghiên cẩn thận khoác chăn bông lên ông quản gia, đeo khẩu trang cho ông quản gia, cả ba cửa đại sảnh để chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-311.html.]

Chẳng mấy chốc, họ thấy ánh đèn sáng của hai chiếc xe đang lượt cổng từ xa. Đi đầu là một chiếc Hãn Mã, theo nó là một chiếc xe trở nước cồng kềnh.

Khi hai xe càng đến gần, Chu Tụ Bảo nheo mắt chằm chằm độ lún của bánh xe phía . Một lát , ông vỗ đùi, nhếch môi toe toét: “Nhóm Ngô Quảng đổi nước .”

Rất nhanh xe dừng mặt ba họ. Ngô Quảng, Chung Ngọc và Lưu Dương Hạo bước từ xe xuống và chào hỏi Chu Tụ Bảo: “Ông chủ, chúng phụ sự mong đợi của . Chúng đổi nước trở về.”

“Được! Được! Nhanh nhà, bảo bưng đồ ăn lên.” Chu Tụ Bảo mặt mày hớn hở tiếp đón ba nhanh chóng nhà.

Ông hỏi bọn họ đường thuận lợi , ông chỉ thấy vui vẻ khi họ chở đầy thùng nước mang về. Ánh mắt Chung Ngọc u ám theo phía Lưu Dương Hạo.

Rất nhanh đồ ăn mang lên, ba họ cũng khách sáo, bưng bát lên lập tức ăn uống vui vẻ.

Họ lo lắng đề phòng cả dọc đường . Trên đường họ con sâu tử thần to lớn đó đuổi theo nên thời gian dừng để ăn cơm và uống nước.

Khi về, xe chứa đầy nước nên nặng, Ngô Quảng dám lái xe quá nhanh đường đất bùn. Anh thật sự đói đến mức nhét cả hai miếng bánh quy trong miệng, khiến suýt chút nữa nghẹn chết.

Biết Chu Tụ Bảo vẫn đang đợi bọn họ báo cáo tình hình nên ba vội vã ăn ngấu ăn nghiến.

Ngô Quảng là đầu tiên tiên đặt bát đũa xuống, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi , bật video và đưa đến mặt Chu Tụ Bảo: “Ông chủ, ông xem cái .”

Chu Tụ Bảo nhận lấy điện thoại di động, đeo kính lão lên, ông quản gia cũng đeo cặp kính ở cổ lên, hai dựa cùng xem.

Khi thấy bức tường cao hiện trong sương mù, ông choáng váng, tay bỗng dưng run rẩy. Ông thể đoán một cái thành luỹ to lớn như là do nào xây dựng lên.

“Chỗ là chỗ nào?” Ông quản gia cũng là hiểu rộng, nhanh ông cụ bình tĩnh , chỉ điện thoại di động hỏi Ngô Quảng.

Ngô Quảng uống một ngụm nước lớn xong, ợ một thoải mái, chút hổ : “Đây là ổ bảo của cô Đinh và ông Mai.”

Vẻ mặt của Chu Tụ Bảo dám tin tưởng: “Ổ bảo ư? Làm bọn họ thể xây một toà thành lớn nhanh như ? Tình huống bên trong như thế nào? Cậu nhanh cho chúng xem.”

“Bọn họ cho chúng . Là do Chung Ngọc tìm thấy chuông cảnh báo giấu kín của họ mới gọi họ ngoài. Bọn họ tường bao dùng s.ú.n.g chĩa chúng , cơ bản cho chúng tới gần. Chúng cũng thấy rõ bên trong trông như thế nào.” Ngô Quảng thành thật .

Ánh mắt Chung Ngọc sắc bén. Trong màn sương thật thấy rõ dãy nhà ở bên trong: “ mơ hồ thấy dãy nhà ở che chắn ở bên trong, ngoài cũng nhiều chiếc lều lớn, dùng để gì.”

Chu Tụ Bảo nghi ngờ: “Thật là kỳ lạ. Hai vợ chồng họ lấy năng lực phi thường đó từ thể xây một toà thành nhanh như ?”

Ánh mắt Chu Tinh Nghiên khẽ động, sắc bén : “Chẳng lẽ bọn họ năng lực tiên đoán nên chuẩn xong ?”

Ông quản gia nheo mắt . Ông cụ quan tâm họ cách nào xây dựng ổ bảo như , ông cụ chỉ quan tâm một chuyện: “Chỗ của họ nguồn nước dồi dào ?”

Ngô Quảng thật sự thể chắc chắn về điều : “Có. Ngài Mai lái xe , nhanh đó lái xe chở đầy nước .”

Ánh mắt Chu Tụ Bảo sáng lên, đầu óc nhanh chóng linh hoạt: “Chú Phúc, chú xem chúng cũng sang bên đó tìm một bãi đất trống và chuyển nông trường của chúng sang đó thì thế nào?”

Ông quản gia nhắm mắt , giống như ngủ , một lúc lâu vẫn lời nào.

Loading...