Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:33:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Mộ lập tức dậy, buông dụng cụ trong tay xuống, từ trong túi móc một chiếc khẩu trang đeo khỏi nhà kính.

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng và bước chân vội vã của cô, Lưu Hoa Bân vội vàng hỏi: “Mộ Mộ, xảy chuyện gì thế?”

“Trương Diệp gửi tin tức tới, thấy qua camera giám sát phá cửa, cháu xem xem.” Nói xong, cô vén rèm rời khỏi nhà kính.

Trương Hướng Đông và Lưu Hoa Bân , ông , ông, cuối cùng Trương Hồng Tú vỗ đùi , “Còn thất thần ở đó gì, mau xem nhanh lên!”

“Tại một cuộc sống bình thường khó khăn như chứ?” Lưu Hoa Bân thở dài ném cỏ dại tay xuống.

Bên ngoài nhà kính, Mai Ngạn Quân cũng dẫn theo đám Đầu Trọc đến, vẻ mặt ngưng trọng về phía bức tường.

Đi tới tường thành, Đinh Mộ thấy ngoài cổng một đám đang kêu la.

Một đàn ông kích động, thậm chí còn nhặt đá đất lên ném cửa, cho đến khi cửa phát một tiếng vang lớn.

Mai Vũ Văn theo bên cạnh Mai Ngạn Quân, giơ mũi tên lên định b.ắ.n ném cục đá, nhưng kịp thời ngăn cản .

Gân xanh tránh Đinh Mộ càng giật giật, cô vội vàng hô to xuống phía : “Dừng tay! Nếu còn ném nữa thì chúng sẽ khách khí!”

Có lẽ là do cô ở xa, những phía đang điên cuồng nên căn bản thấy giọng của cô, họ vẫn đang điên cuồng kêu gào cổng.

Trong tay Mai Ngạn Quân chợt xuất hiện một khẩu s.ú.n.g lục, b.ắ.n một phát lên trời.

Một tiếng “ầm” vang vọng khắp bầu trời, những bên ngay lập tức im lặng, bọn họ đều ngẩng đầu về phía bức tường.

Không từ lúc nào một hàng đeo khẩu trang cầm mũi tên phía bọn họ, mũi tên sắc bén lộ một tia lạnh lẽo.

Đinh Mộ lạnh giọng hỏi: “Mấy là ai? Tại phá cửa của chúng ?”

Người phía đều im lặng, trả lời câu hỏi của Đinh Mộ, mấy đàn ông phá cửa thấy Đinh Mộ , vẫn còn cầm cục đá trong tay, mặt tràn ngập sự tức giận và tàn nhẫn.

Sự kiên nhẫn của Mai Ngạn Quân gần như cạn kiệt, trong mắt lộ một tia sát ý, ánh mắt lạnh lùng, giơ s.ú.n.g lên trầm giọng : Bảo thủ lĩnh của mấy chuyện.”

Dân chạy nạn đều tập trung trong đám , một đàn ông trung niên từ từ bước ánh mắt của .

Người đàn ông trung niên cúi đầu thật sâu chào Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân ở tường, đó bắt đầu giới thiệu bản .

là trấn trưởng của trấn Trát Cát, đây đều là những cư dân còn sống sót của những ngôi làng gần thị trấn. Chúng chỉ mượn một nơi để ở, chúng thực sự ý xúc phạm.”

Mai Ngạn Quân chút suy nghĩ trực tiếp từ chối: “Đây là nơi riêng tư của chúng , ngoài , mời lập tức rời .”

Đinh Mộ cẩn thận đàn ông trung niên gọi là trấn trưởng của trấn Trát Cát , ông thể dẫn theo nhiều như một chặng đường dài, thì chắc chắn ông chút năng lực.

Thấy Mai Ngạn Quân từ chối, trấn trưởng của trấn Trát Cát vội vàng : “Nguồn nước trong thôn chúng cắt nên chúng mới rời , chúng lái xe một quãng đường dài và theo dấu vết bánh xe ở bìa rừng chân núi để đến đây. Có nhiều già và trẻ em trong đoàn của ốm, nhờ giúp đỡ.

Chúng ở đây gọi một lúc lâu nhưng thấy ai trả lời, bọn họ vì lo lắng cho nhà , nên nhất thời kiềm chế cảm xúc mới phá cửa. mặt bọn họ xin ! “

Lời của trấn trưởng của trấn Trát Cát chân thành.

Nói xong, sợ Đinh Mộ và những khác tin, ông chỉ đám bệnh, tiếp tục : “Xin hãy giúp đỡ chúng !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-315.html.]

Đinh Mộ theo hướng ông chỉ, mới thấy nhóm , từ lớn đến trẻ con, chạy nạn ở bên ngoài nhưng bất kỳ lớp bảo hộ nào.

“Mọi núi lửa phun trào ?”

, chính vì núi lửa phun trào nên chúng mới chạy khỏi núi để tránh nạn, chúng một chặng đường dài, khắp nơi đều bụi bặm, tìm thấy nguồn nước nào.”

Đinh Mộ nên lời: “Chẳng lẽ ông tro núi lửa hại đối với cơ thể của con ? Nhìn bộ dáng của bọn họ, phần lớn là do hít tro núi lửa.”

“Ý của cô là họ ho là do hít tro núi lửa ?”

Sau khi Đinh Mộ nhắc nhở, trấn trưởng của trấn Trát Cát xung quanh, đó mới bừng tỉnh gì đó, vội vàng với phía : “Mau! Mau! Lấy khăn vải che miệng mũi .”

Sau khi xong công việc, trấn trưởng của trấn Trát Cát ngẩng đầu lên với Đinh Mộ: “Mọi thể khám cho họ một chút ?”

“Ở đây chúng bác sĩ, họ hít tro núi lửa mà biện pháp bảo vệ thích hợp, khiến phổi tổn thương, tự chăm sóc bản thôi.” Đinh Mộ lắc đầu, trẻ em đáng thương, nhưng cô chữa , nên dám lỗ mãng xem cho bọn họ.

Nhìn thấy Đinh Mộ do dự, ánh sáng trong mắt trấn trưởng của trấn Trát Cát ảm đạm xuống, ông từ bỏ ý định mà tiếp: “Chúng nước, thể cho chúng một ít nước ?”

DTV

Đinh Mộ Mai Ngạn Quân đang ở một bên, Mai Ngạn Quân khẽ gật đầu với cô, từ trong gian lấy một bó dây thừng.

“Chỉ thể cho hai thùng nước, đem thùng cột dây thừng .”

Trấn trưởng của trấn Trát Cát liếc ánh mắt đầy mong đợi của những phía , ông duỗi ba ngón tay : “Chúng nhiều , thể cho chúng thêm một thùng nữa ?”

“Nhiều nhất là ba thùng, nếu mặc cả nữa thì một thùng cũng .” Đinh Mộ lạnh lùng .

“Chỉ ba thùng thôi, cảm ơn !” Trấn trưởng của trấn Trát Cát lời cảm ơn bảo lấy ba thùng nước lớn nhất.

Đinh Mộ cau mày về phía ông , đầu óc linh hoạt.

Mai Ngạn Quân ném dây thừng xuống, Mai Vũ Văn và Lam Vũ lập tức nhắm mũi tên ngay phía sợi dây thừng.

“Bỏ vũ khí xuống, chỉ cho một đến đây, buộc thùng nước dây thừng.”

Người đàn ông lời theo lời dặn.

Sau khi kéo thùng lên, Mai Ngạn Quân xách thùng xuống tường, nhanh chóng đến nhà kính gần nhất để lấy nước.

Khi , Đinh Mộ đợi ở tường, cô cho hai tay thùng, đổ một ít nước suối mỗi thùng.

Mặc kệ động cơ của những đó là gì, nhưng thấy những trẻ em vô tội đó, cô nguyện ý phát một chút thiện tâm.

Sau khi lấy nước trở , đàn ông cúi thấp xuống cầu xin : “Trong thôn chúng quá nhiều bệnh, thể cho chúng nghỉ ngơi ở đây thêm một ngày nữa ?”

“Trước buổi trưa ngày mai, cần rời ngay.”

Tuy nhiên, đúng lúc , một phụ nữ từ trong đám đông bế một đứa trẻ tay chạy , quỳ xuống đất với vẻ mặt buồn bã cầu xin: “Xin , thể cứu con ? Nó cứ sốt cao liên tục.”

Đứa bé ôm lòng, che kín mít, đứa bé bao nhiêu tuổi, Đinh Mộ thể tiếng thở dốc nặng nề của đứa bé.

Nhìn phần lớn phía đều ho khan, tường đều chút đành lòng.

Loading...