Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:34:02
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh bước nhanh đến mặt Đinh Mộ, kính cẩn : “Cô Đinh, cô ở đây thì . ông chủ Chu mời cô đến thung lũng giúp một tay, tối qua từ xuất hiện loài chuột biến dị, cắn thương nhiều .”
Mai Ngạn Quân lên tiếng ,: “Bây giờ tình hình bên đó thế nào ?”
“Chuột cơ bản kiểm soát.”
Một đêm ngủ, tâm Ngô Quảng đều mệt mỏi, may mà họ phản ứng nhanh chóng, nhưng vẫn nhiều dân thường chuột cắn thương.
Chu Tụ Bảo gặp khó khăn, thung lũng của họ cũng khó tránh khỏi.
Đinh Mộ suy nghĩ một lúc : “Anh chờ một chút, về lấy hộp thuốc.”
Đầu Trọc bước lên một bước, gì đó nhưng Mai Ngạn Quân kịp thời ngăn và cho một ánh mắt.
Vừa mở cửa lớn, thím Trần dẫn theo Lưu Lệ và Mai Đóa đợi sẵn ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Thấy nhóm Đinh Mộ trở về, họ vội vàng tiến lên hỏi: “Thế nào ?”
“Chuột g.i.ế.c hết .”
“Thím Trần, bữa sáng xong ?” Nghĩ đến việc Đinh Mộ còn ngoài, Vạn Nhạc Vận vội hỏi.
Thím Trần gật đầu: “Đã xong , cháo thịt nạc và bánh trứng nấu chín. Hiện giờ vẫn còn ấm ấm, ăn là .”
“Chị dâu, chị về lấy đồ , em sẽ lấy bữa sáng cho chị.” Vạn Nhạc Vận như một trợ lý chu đáo, đầu với Đinh Mộ.
Đinh Mộ gật đầu, nhiều, sang với Mai Ngạn Quân: “Anh Quân, đưa em về nhà lấy đồ nhé.”
Mai Ngạn Quân nắm lấy Đinh Mộ sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời, ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Thím Trần hai biến mất, sững sờ: “Sao về nữa ?”
“Phía bên Chu Tụ Bảo nhiều chuột cắn. Ngô Quảng đến nhờ chị dâu qua xem.” Đầu Trọc giải thích.
Vừa nhà, Đinh Mộ liền lấy hai ly nước suối từ gian, đưa một ly cho Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân hiểu ý, nhận lấy uống cạn một : “Cần chuẩn gì nữa ?”
Đinh Mộ uống nước suối xong, cảm thấy mệt mỏi trong cơ thể đều tan biến.
“Không cần, các loại thảo dược thường dùng sẵn trong gian, chỉ cần lấy thêm một ít để khử trùng vết thương là .”
Cô chỉ cần động ý niệm, đất liền xuất hiện một bao tải thảo dược chuẩn sẵn, cùng với một hộp thuốc.
Mai Ngạn Quân lấy hai bộ đồ bảo hộ, ném thảo dược và hộp thuốc gian của . Hai mặc ngoài.
Vương Huệ Trinh nhận tin nhắn, đeo khẩu trang từ xa tới: “Mộ Mộ, cô cùng cháu.”
Dạo gần đây Lâm Trí Viễn loạn, tóc mai của bà bạc ít, cả cũng già nhiều.
Đinh Mộ đau lòng: “Dì Vương, của Chu Tụ Bảo ở bên đó đều chuột cắn, nguy cơ lây nhiễm. Dì nên ở nhà thì hơn.”
“Cháu chê dì già ?”
“Dì Vương, dì mà, cháu ý đó.”
“Sức khỏe của dì, dì tự . Để cháu một , dì yên tâm.” Vương Huệ Trinh nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết.
Đinh Mộ sang Mai Ngạn Quân, trong tay xuất hiện thêm một bộ đồ bảo hộ. Cô liền Mai Ngạn Quân cô mạo hiểm một .
Vương Huệ Trinh nhận lấy đồ bảo hộ, nhanh nhẹn mặc .
“Dì Vương, thím Trần nấu xong bữa sáng . Chúng ăn sáng mới xuất phát nhé.” Đinh Mộ khoác tay Vương Huệ Trinh đến nhà ăn.
Đến nhà ăn, đều đang đợi họ.
“Sao ăn? Chưa đói ?” Đinh Mộ trêu chọc.
Lam Vũ lập tức kéo ghế xuống, tay cầm lấy một miếng bánh cắn mạnh một miếng: “Đói, đói.? Em đói sắp c.h.ế.t .”
Mọi lượt xuống. Đầu Trọc cầm bát, vẻ mặt đầy tâm sự: “Anh, chị dâu, em cùng hai nhé!”
Mai Ngạn Quân liếc một cái: “Khoai lang ngoài ruộng đào xong ? Cỏ ở ruộng đậu nành và khoai tây nhổ xong ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-327.html.]
Đầu Trọc chặn họng, lặng lẽ khuấy cháo trong bát.
Mọi còn vài câu, bây giờ đều im lặng ăn sáng.
Sau khi khuấy vài thìa cháo, Đầu Trọc cuối cùng nhịn , : “Anh, chị dâu, hai cẩn thận nhé.”
Ăn bữa sáng xong, thấy đĩa còn hai miếng bánh, Đinh Mộ lấy túi đựng .
Lúc gần đến cửa lớn, Mai Ngạn Quân lấy thảo dược và hộp thuốc trong gian .
Khi họ ngoài cửa, Ngô Quảng đang tới lui.
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân , ngoài cửa dẫm nát thành một cái hố.
Lên xe, Đinh Mộ ném bánh trứng đóng gói ở nhà ăn cho .
Ngô Quảng nhận lấy , mắt lập tức rưng rưng.
Bao lâu ai quan tâm đói , ăn gì . Câu hỏi nhiều nhất là công việc xong .
Mai Ngạn Quân ở ghế phụ, liếc một cái, đầu .
Ngô Quảng mở túi, liền nhét ba miếng bánh miệng, ăn nhanh quá, khiến suýt nghẹn.
Mai Ngạn Quân sợ nghẹn c.h.ế.t thì khó mà giải thích với Chu Tụ Bảo, tình nguyện lấy một chai nước từ túi ném cho , ánh mắt càng thêm khinh bỉ.
Ngô Quảng mở nắp chai, uống nửa chai nước, mới cảm thấy cả sống .
Không do ăn bánh , cảm thấy mệt mỏi tan biến, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh đầu, trịnh trọng với Đinh Mộ: “Cảm ơn cô!”
Có sức lực xong, Ngô Quảng dám chậm trễ. Anh khởi động xe, nhanh chóng hướng về đại bản doanh của .
Lúc xuống xe, Đinh Mộ đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ. Nếu Mai Ngạn Quân đỡ lấy cô, thì suýt nữa cô ngã, cô hối hận đưa bánh cho Ngô Quảng.
Vương Huệ Trinh còn xóc nảy khiến mặt mày tái nhợt.
Đinh Mộ chút lo lắng cho bà : “Dì Vương, dì ?”
Vương Huệ Trinh vẫy tay, trong lòng mắng Ngô Quảng ngàn : “Không , đường xóc quá.”
Bà xong, bèn uống một ngụm nước mà sáng nay Đinh Mộ chuẩn .
Ngô Quảng ngại ngùng gãi đầu, là do suy nghĩ chu đáo: “Cô Đinh, các vị nghỉ ngơi một chút ?”
“Không cần, cắn ở ?” Đinh Mộ lãng phí thời gian. Cô cắn để càng lâu, nguy cơ lây nhiễm càng lớn.
“Cô Đinh, Mai, hai đến thật quá!” Chu Tụ Bảo mấy Đinh Mộ tới, nhờ thái độ nhờ vả, nên ông dám chậm trễ, vội vàng đến.
DTV
Đinh Mộ thấy khuôn mặt ông tiều tụy, Vạn Linh bên cạnh thì hồng hào, lập tức kinh ngạc thôi. Người phụ nữ chẳng lẽ là yêu quái hút dương bổ âm?
Mai Ngạn Quân liếc Chu Tụ Bảo, tránh khỏi ánh mắt trần trụi của phụ nữ bên cạnh ông , lạnh lùng hỏi: “ông chủ Chu chứ?”
Chu Tụ Bảo vung tay, đáp: “Không , chỉ là dọa chút thôi.”
Vạn Linh bên cạnh xong thầm lạnh trong lòng.
Đinh Mộ đây lãng phí thời gian, bèn thẳng: “Ông chủ Chu, xem cho mấy thương, nên xem thế nào?”
Dù trong lòng nhẫn tâm, nhưng cô giúp họ công.
Chu Tụ Bảo là con cáo già, hiểu ý trong lời của Đinh Mộ. Mắt ông đảo qua, liếc túi trong tay Mai Ngạn Quân, trong lòng liền tính toán: “Cô Đinh, xem một liền cho các cô hai cân lương thực phụ, cô thấy thế nào?”
Chu Tụ Bảo nuôi nhiều như , mà còn thể đưa hai cân lương thực phụ thù lao . Cô sảng khoái đồng ý: “Được, lời giữ lời.”
Chu Tụ Bảo về phía Ngô Quảng, hiệu bằng cái gật đầu: “Ngô Quảng, dẫn cô Đinh và qua đó .”
“Cô Đinh, xin mời theo .”
Ngô Quảng dẫn đường, khỏi khu nhà ở của nhân viên nội bộ của Chu Tụ Bảo. Càng rừng, tình hình càng hỗn loạn. Nhà cửa xây dựng chỉnh, nhiều sống trong lều tạm bợ.
Đi qua khu vực lều trại, đến một dãy nhà dân xây xong.