Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:19:46
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thử mấy , Đầu Trọc vẫn thể khởi động xe, nên đành xuống ghế để Diêu Nghiêu lái.

Khi xe chạy tới khu chăn nuôi, đèn xe quét qua La Đại Phú đang ở cửa, vẫn luôn nhớ tới lời của Đinh Mộ, thể tự khu nhà ở.

Đinh Mộ giơ tay về phía , hiệu cho lên xe phía , cùng lúc đó, ý thức của cô lướt qua cánh cửa tối tăm của khu chăn nuôi, hai đứa con của La Đại Phú đang ở khe cửa cha của ngoài.

Cô cong khóe môi, La Đại Phú nuôi dạy hai đứa con trai .

Xe chạy tới cổng, Đầu Trọc và Lam Vũ xuống xe mở cửa.

Mọi dậy sớm nên ăn sáng, Đinh Mộ lấy bánh bao hấp nóng hôi hổi từ trong gian đưa cho mỗi năm cái.

Khi họ đến ngã tư, xe của Chu Tụ Bảo đợi sẵn ở đó.

Mai Ngạn Quân bấm còi hai , mặt đất lầy lội nên Đinh Mộ xuống xe chào hỏi.

Lúc , một đàn ông bước khỏi dàn xe.

Chung Ngọc tới đưa cho Mai Ngạn Quân một bộ đàm: “Anh Quân, ông chủ chuyện gì thì bộ đàm.”

“Được!” Mai Ngạn Quân cầm lấy bộ đàm.

Xe của Chu Tụ Bảo là thấp nhất, tiếp theo là hai chiếc xe sáu chỗ chở hàng, phía cũng phủ một lớp vải dầu màu xanh đậm.

“Cô Đinh, Mai, hai đường, hai .” Giọng của Chu Tụ Bảo vang lên từ bộ đàm.

Đinh Mộ thấy xe của bọn họ lùi về phía .

Hai chiếc ô tô trong thung lũng chạy qua, xe của Chu Tụ Bảo bám sát phía , xe của Chung Ngọc cũng lái ở phía .

Trên đường , Đinh Mộ thấy lá cây rụng hết, chỉ còn cành cây.

nhiều con chuột đột biến đang bò những tán cây rậm rạp, khi thấy một chiếc ô tô ngang qua, chúng hề sợ hãi, mà thò đầu xung quanh.

Quả nhiên là biến dị, lá gan thật sự lớn.

Rễ cây trơ trụi cơn mưa, cỏ dại trong rừng khô héo từ lâu, trong khu rừng rộng lớn còn màu xanh nữa , giờ đây chỉ còn một mảnh xơ xác hoang vắng.

Đinh Mộ đến mức tâm trạng nặng nề: “Đây đều là do mưa axit kéo dài gây .”

“Sau cây cối phát triển sẽ khó khăn, chỉ cần mưa dừng , nước mặt đất sẽ bốc , gió thổi cát vàng cuồn cuộn khắp nơi.” Đường Thất ở bên cạnh nhớ cảnh tượng đời của .

trải qua điều đó hai , thật thì trái tim cô tê dại .

! Xói mòn đất nghiêm trọng.”

Đinh Mộ cứ như lẳng lặng ngoài cửa sổ, thêm gì nữa.

Bùn đất nước mưa thấm cho mềm nhũn nên đường hề dễ , khi bánh xe qua sẽ xuất hiện một vết hằn sâu.

Xe của Mai Ngạn Quân chạy chậm, nếu cẩn thận sẽ dễ kẹt đường.

Đinh Mộ điều động tinh thần lực trong cơ thể tìm kiếm khắp nơi, dọc đường ngoại trừ lũ chuột biến dị cây thì đoạn đường còn đều hoang tàn vắng vẻ.

“Cô Đinh, buổi trưa chúng nên dừng ăn cơm trưa ?” Giọng của Chu Tụ Bảo vang lên hỏi.

Hai tay Mai Ngạn Quân nắm lấy vô lăng, ánh mắt sắc bén con đường phía : “Đường dễ , tốc độ xe cũng nhanh, chúng ý định dừng nên sẽ ăn trưa ở xe. “

“Được, .”

Đinh Mộ nhắc nhở: “Ông chủ Chu, nếu lái xe mệt mỏi thì đổi khác lái nhé.”

.” Tắt bộ đàm, Đinh Mộ thời gian, 12 giờ , bảo Chu Tụ Bảo hỏi như .

Lúc Đinh Mộ xuất phát, phát bánh trứng cho mỗi để ăn bữa trưa .

Lại lái xe thêm một tiếng nữa, Mai Ngạn Quân dừng xe để cho vệ sinh.

Sau khi trở về, xuống vị trí ghế phụ, lái xe tiếp theo đổi thành Lý Gia Minh.

Đến tối, Lý Gia Minh lái xe đến một nơi trống trải, tương đối khô ráo dừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-370.html.]

Dừng ở chỗ nghỉ ngơi, Mai Ngạn Quân lấy lều .

Họ dựng ba chiếc lều, Đinh Mộ và Đường Thất ngủ chung trong một căn lều, nhưng Đường Thất từ chối, cô ngủ một xe.

Vì thế, Đinh Mộ ngủ cùng với Mai Ngạn Quân, cô trải thảm chống ẩm cho mỗi chiếc lều.

Nơi hoang vắng, thể phòng ngừa chuột biến dị cây tập kích.

Khi xuống xe, Đinh Mộ cũng dùng ý thức quét qua khu vực , ngoại trừ lũ chuột đột biến , thì ngay cả bóng dáng của sâu tử thần cũng thấy nữa.

Đầu Trọc nhanh chóng nhặt những tảng đá lớn lên để một chiếc bếp lò đơn giản.

La Đại Phú cầm lấy d.a.o rựa chặt vài cành cây khô mang trở về.

Lửa bùng lên, Đinh Mộ lấy một chiếc chảo sắt lớn từ cốp xe, cùng với nửa túi khoai tây, hai con gà nặng mười cân chặt thành từng miếng, và cả một bó miến nữa.

Tối nay cô sẽ món khoai tây và gà viên hầm miến cho . Đi cả một ngày trời, cô quyết định buổi tối sẽ ăn một bữa ngon.

Sau khi dựng lều xong, Lam Vũ và Diêu Nghiêu cũng đến, xách khoai tây mặt đất lên: “Chị dâu, buổi tối ăn khoai tây ?”

“Ừ, nếu bận thì cầm gọt vỏ .” Đinh Mộ cũng đầu , từ trong góc lấy một miếng gừng và một nắm hành lá nhỏ.

Đường Thất cầm lấy gừng và hành lá từ tay cô mang rửa sạch.

hành lá xanh non trong tay , khóe miệng giật giật, thịt gà thì cô cảm thấy kì lạ, nhưng còn mang theo cả hành.

Đinh Mộ tỏ vẻ, món ăn mà thêm chút hành lá thì món ăn đó linh hồn.

Sau khi đun nóng nồi, Đinh Mộ lọc mấy miếng mỡ gà thả nồi, một lúc , mỡ gà trong nồi chiết .

DTV

Tiếp theo cô cho gừng, tỏi, ớt nồi xào chín, cho gà miếng xào đến khi chín vàng, cho khoai tây cắt miếng , rắc muối và nước tương, thêm nước, đậy nắp nồi và đun nhỏ lửa.

“Lửa cần lớn hơn chút nữa.” Đinh Mộ nhắc nhở La Đại Phú đang nhóm lửa.

La Đại Phú gật đầu, cẩn thận ngọn lửa.

Đun sôi mười lăm phút, Đinh Mộ mở nắp, cho miến .

Chưa đầy nửa tiếng thì thức ăn nấu chín, rắc hành lá xắt nhỏ lên là xong.

Đinh Mộ gắp một miếng thịt gà và khoai tây cho bát để Lam Vũ nếm thử.

Lam Vũ cầm bát lên thổi thổi, ăn vài miếng là hết thức ăn.

“Hương vị ngon, khoai tây ngâm trong súp gà mềm ngọt, thịt gà nấu mềm.”

“Cậu cứ như một nhà phê bình ẩm thực . Mọi mang bát tới đây nhé.” Đinh Mộ bưng bát lên, múc một bát cho cô và Mai Ngạn Quân.

Trong phút chốc, hương thơm lan tỏa khắp núi rừng.

Chu Tụ Bảo đang trong lều, bánh quy nén trong tay thì đột nhiên cảm thấy nuốt nổi nữa.

Chung Ngọc thấy ông như , ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, để tìm cô Đinh đổi cho ông một bát ăn nhé?”

Chu Tụ Bảo cất bánh quy nén : “Để tự mới thành ý.”

Đinh Mộ bưng bát, Chu Tụ Bảo và Chung Ngọc về phía bọn họ, khóe miệng cong lên một cái, “Anh Quân, mùi đồ ăn của chúng hấp dẫn ông chủ Chu tới đây .”

“Chỉ sợ chúng ăn đủ.” Mai Ngạn Quân thoáng qua, vẫn còn hơn nửa nồi khoai tây và gà hầm miến.

“Em nấu nhiều, chính chúng cũng ăn hết.”

Đinh Mộ hề lo lắng chút nào, háu ăn nhất lúc cũng ăn xong ba bát.

“Cô Đinh, đồ ăn cô nấu thơm quá, liền mặt dày đến đổi đồ ăn với cô.”

Chu Tụ Bảo bước gần, thấy vẫn còn nửa nồi miến khoai tây hầm, phía còn hành lá.

Ông còn tưởng hoa mắt, khi dụi mắt thì mới phát hiện là giả.

“Ông chủ Chu quá khách khí , đổi cái gì mà đổi, mời ăn.” Đinh Mộ hào khí phất tay.

Khuôn mặt già nua của Chu Tụ Bảo tươi, liên tục lời cảm ơn với Đinh Mộ.

Loading...