Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:03:40
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường , xung quanh phủ đầy tuyết trắng, đến nỗi tối đen.

Khi qua một khe nứt, Đinh Mộ rõ ràng cảm nhận quái vật đang tụ tập bên trong. Chúng thấy tiếng động, lũ lượt chạy ngoài.

Đinh Mộ liếc những trong xe, dường như họ gì cả.

Đột nhiên, xe rung lắc dữ dội.

Đào Hồng đang ngủ đánh thức, Lôi Minh quanh ngoài cửa sổ xe.

“Sao ?”

“Bánh xe rơi xuống hố .”

Người lái xe là Kiện Bàn, đang cố gắng tăng ga để vượt qua.

Thử thử mấy , đều .

Đinh Mộ nhận thấy quái vật đến gần.

Không còn cách nào khác, Lôi Minh và ba đàn ông xuống xe. Đào Hồng lo lắng trong xe phía .

Khi cô gương chiếu hậu, thấy nhiều quái vật đang lao đến.

hai lời, liền nhảy xuống xe.

“Lôi Minh, phía nhiều quái vật.”

Mấy cùng , quái vật gầm rú lao nhanh về phía họ, chắc là đói lâu .

Đào Hồng động tác bằng ngón tay, miệng lẩm bẩm, con quái vật chạy đột nhiên ngã xuống, những con quái vật phía giẫm nát xương.

Đinh Mộ trong xe thấy rõ ràng, mấy rút vũ khí, nã đạn những con quái vật lao tới.

quái vật quá nhiều, hạ xong một đợt, thêm đợt khác, như thể đánh mãi hết.

Gã bỉ ổi Không Không lấy mấy khẩu s.ú.n.g trường mạnh mẽ từ gian, ném cho ba khác.

“Đội trưởng, quái vật quá nhiều, tê liệt một phần .”

Lôi Minh vung tay về phía quái vật, một phần ba quái vật phía như tê liệt, thể động đậy.

Ba còn cầm s.ú.n.g b.ắ.n nhanh quái vật.

Đinh Mộ thắc mắc, dị năng của Lôi Minh là gì.

Đào Hồng giải phóng dị năng thôi miên mấy , mệt đến chịu nổi: “Lôi Minh, quái vật nhiều quá. Chúng lên núi lánh nạn .”

Lôi Minh liếc Đinh Mộ trong xe, sang với Không Không: “Cậu mang cô , chạy lên núi.”

Đinh Mộ bộ sợ hãi, Không Không xe, ánh mắt ý .

“Xuống xe!”

Đinh Mộ mở cửa nhảy xuống. Không Không chạm xe, chiếc xe vốn rơi xuống hố lập tức biến mất.

Đinh Mộ ngạc nhiên trừng mắt, Không Không đắc ý cô, kéo cô chạy lên núi.

Lôi Minh và những khác đánh rút lui, dần dần tránh xa bọn quái vật.

Không Không luôn nhớ mối thù đá một cước đó, cố tình kéo dài cách với Lôi Minh và những khác.

“Chúng , đợi đồng đội của ?”

Xung quanh đều là rừng rậm, Đinh Mộ gạt tay , dừng chịu nữa.

“Sao? Sợ ?” Không Không nham hiểm tiến gần Đinh Mộ.

Đinh Mộ tiếng Lôi Minh và những khác xa, thấy mấy kẻ biến dị ẩn cây phía Không Không.

Cô thật sự sợ, lát nữa c.h.ế.t sẽ là ai?

Cô giả vờ vô ý bước dần về phía cây lớn phía , dùng sức cào cây, cơn đau truyền đến.

Không Không nắm cổ áo cô. Đinh Mộ giơ tay đẩy , tiện thể bôi m.á.u lên .

Mấy kẻ biến dị ngửi thấy mùi, cứng đờ lao về phía .

Đinh Mộ liếc , nhanh chóng chuyển hướng chú ý của : “Anh gì?”

“Cô xem nên gì cô?” Không Không giơ một tay vuốt mặt Đinh Mộ.

Theo phản xạ tránh nhưng Đinh Mộ cố nhịn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-413.html.]

Thấy cô né tránh, Không Không càng thêm đắc ý, để ý đến những kẻ biến dị ngày càng gần.

Hắn kéo khăn quàng cổ của Đinh Mộ, định thò tay cổ áo cô.

Đinh Mộ mỉm với , tập trung năm phần sức mạnh tinh thần, mạnh mẽ đẩy về phía những kẻ biến dị phía .

Người biến dị lập tức bóp cổ , mở miệng, lộ hàm răng sắc nhọn, chuẩn cắn xuống.

Không Không theo phản xạ giơ tay chắn, biến dị thuận thế cắn cổ tay , kéo mạnh một cái. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng”A!”, chỉ thấy cổ tay biến dị xé một miếng thịt.

Hắn vội vàng lùi vài bước, Đinh Mộ nhắm cổ tay thương của .

Trong bàn tay thương của cô, xuất hiện một chai virus chuột biến dị chiết xuất đó.

“Ôi trời! Anh thương !” Đinh Mộ kêu lên.

Nói xong, lợi dụng lúc kéo tay , chai virus trong tay cô chính xác đổ lên vết thương cổ tay .

Chai rỗng ống tay áo che giấu mà biến mất.

Không Không cho Đinh Mộ vết thương của . Hắn né sang một bên, tay Đinh Mộ bắt .

Hắn lập tức cảm thấy nước chảy lên vết thương cắn, mát. Hắn cứ nghĩ là nước tuyết rơi từ cây xuống.

Nhìn biến dị lao tới nữa, kịp nghĩ nhiều, vội rút s.ú.n.g bên hông, b.ắ.n một phát đầu biến dị.

Tiếp theo giơ súng, b.ắ.n hai phát những biến dị khác, nhanh chóng giải quyết nguy cơ mắt.

Trong lúc Không Không đối phó với biến dị. Đinh Mộ lặng lẽ dùng nước suối để rửa vết thương tay.

Nếu chú ý kỹ, ai nhận là nước xuất hiện từ bàn tay cô, mà sẽ nghĩ rằng cô chạm băng tuyết cây, cho tuyết tan chảy.

Lúc , mấy Lôi Minh thấy tiếng s.ú.n.g ở lưng chừng núi bèn chạy lên.

Nhìn thấy biến dị b.ắ.n đầu, mắt Lôi Minh quét qua giữa Không Không và Đinh Mộ.

“Hai chứ?”

Đinh Mộ mở miệng, định thì Không Không giành : “Không , may mà phát hiện sớm.”

Nói xong, liếc Đinh Mộ, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.

Đinh Mộ theo nguyên tắc càng ít việc càng , chủ động vạch trần .

Cô cúi mắt, quét qua cổ tay thương của , ánh mắt khẽ động. Không cắn cô đổ virus chuột, còn thể chịu đựng bao lâu?

Dưới chân núi, quái vật ngửi thấy mùi máu, liền gào thét lao lên.

“Đội trưởng, mấy con quái vật lao lên .” Sấu Tử cầm s.ú.n.g trong một tay, tay cầm đèn pin, cảnh giác xung quanh.

Trong rừng núi tối tăm, ánh sáng từ đèn pin hạn, thể chiếu xa .

thể thấy bóng quái vật chạy trong rừng.

Lôi Minh cầm đèn pin, chỉ phía bên của ngọn núi: “Đi, chúng vòng qua bên đó.”

Nói xong, dẫn đầu , Không Không giả vờ như chuyện gì xảy theo .

“Nhìn gì, thôi!” Đinh Mộ Đào Hồng đẩy một cái, hài lòng .

DTV

Đinh Mộ đầu trừng mắt , lạnh lùng : “Đẩy gì mà đẩy, sợ thì tự .”

Đào Hồng ngờ Đinh Mộ phản ứng trực tiếp như , bèn giơ tay chỉ Đinh Mộ: “Cô to gan thật đấy.”

còn định thêm gì đó, nhưng Lôi Minh phía thấy động tĩnh đầu liếc cô một cái: “Làm gì ? Còn mau theo.”

Đào Hồng hừ một tiếng, giận dữ bỏ tay xuống.

Đinh Mộ để ý cô nữa, bước nhanh theo .

Không Không Lôi Minh, cảm thấy cổ tay cắn nhanh chóng mất cảm giác, trong lòng chút lo lắng, chỉ nghĩ là do trời lạnh.

Đường xuống núi khá dốc, tuyết phủ dày, bước theo dấu chân của Lôi Minh, vững mà lập tức lăn xuống.

Lăn xa, cho đến khi va một cái cây, mới dừng . Cả ngã tới đau đớn, mãi mới bình phục .

Lôi Minh và Sấu Tử nhanh chóng chạy tới, thấy tựa cây, phủ đầy tuyết, trông thảm hại.

“Cậu chứ?” Sấu Tử lo lắng hỏi.

“Không , chỉ là va đầu, choáng váng.”

Không Không , giơ tay định lau tuyết mặt, như nhớ điều gì đó, đổi sang tay thương vỗ tuyết .

Dưới sự giúp đỡ của Sấu Tử và Lôi Minh, dậy một cách khó khăn.

Loading...