Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:03:51
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, cách gia viên mới xa.
Mai Ngạn Quân đuổi kịp chiếc xe bọc thép thấy trong video giám sát.
Anh theo phía nhưng sợ phát hiện nên dám đến quá gần.
Khi chiếc xe dừng ở cổng thành ngoài để kiểm tra và khởi động, một bóng vụt qua phía xe.
Khi lái xe Kiện Bàn cẩn thận gương chiếu hậu, thấy gì cả.
DTV
“Đội trưởng, thấy cái bóng vụt qua phía xe.”
Lôi Minh thò đầu ngoài , “Cậu mệt quá nhầm , mệt thì để lái.”
“Không mệt, mới lái một lúc, thể là đèn pin của lính tuần tra khiến nhầm thôi.” Kiện Bàn vội vàng từ chối.
Sau khi Không Không chết, bỏ lỡ cơ hội thể hiện như .
Đinh Mộ phía , khóe miệng nhếch lên lớp khăn quàng cổ.
Trong lòng vui mừng khôn xiết, khi còn cách gia viên mới một đoạn, tinh thần lực của cô cảm nhận Mai Ngạn Quân theo phía .
Bây giờ nội thành, cô cố ý thu tinh thần lực.
Chiếc xe chạy con đường ánh sáng yếu ớt của thành phố bên ngoài, nhanh chóng đến cổng nội thành.
Có một hệ thống kiểm tra nghiêm ngặt hơn ở đây, xe tắt máy, tất cả nhân viên xuống xe để kiểm tra.
Rõ ràng nhóm Lôi Minh là khách quen ở đây, lấy một thẻ bài từ túi áo đưa cho nhân viên, đó lấy một tài liệu đóng dấu đỏ, về phía Đinh Mộ gì đó với nhân viên.
Nhân viên Đinh Mộ vài , cuối cùng vẫy tay, lên xe rời .
Vậy là vượt qua kiểm tra nội thành một cách suôn sẻ.
Sau khi lên xe, Đinh Mộ phía , trong lòng chút lo lắng, Mai Ngạn Quân theo kịp .
“Cô đang gì ?” Đào Hồng liếc cô.
Những ngày dài đường khiến khuôn mặt cô trông đặc biệt hốc hác.
Kể từ khi Không Không chết, Đinh Mộ nhận thấy trong đội ít chuyện hơn hẳn.
Đặc biệt là Đào Hồng, cô luôn chằm chằm cô chớp mắt.
Đinh Mộ lạnh lùng liếc cô một cái, dời mắt , gì.
Đào Hồng khinh thường đảo mắt, khẽ hừ một tiếng, “Tự mãn cái gì chứ.”
Đinh Mộ đầu cô , xe chạy con đường tối đen, hai bên đèn.
Có thể lờ mờ thấy những nhà kính, Đinh Mộ hiểu rõ trong lòng, đây là căn cứ trồng trọt nhà kính mà đây cô thăm dò bằng tinh thần lực.
Vào gia viên mới, cô dám tùy tiện sử dụng tinh thần lực nữa, Đinh Mộ dồn hết tâm trí thính giác, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Xe chạy nhanh, hai mươi phút thì ánh đèn lờ mờ xuất hiện phía .
Đinh Mộ chỉ thính giác mà thị lực cũng .
Cô thể thấy những tòa nhà cao tầng ẩn ánh đèn mờ ảo, giống như những khổng lồ xuống mặt đất.
Không ngờ nội thành gia viên mới nhiều nhà cao tầng, xây dựng phồn hoa như .
So với ngoại thành, thật sự chính là một thế giới khác biệt.
“Những tòa nhà trong nội thành xây dựng giống như những thành phố đây!” Đinh Mộ giả vờ tình mà thốt lên.
Đào Hồng chế nhạo, “Đừng ngạc nhiên như thế chứ, đồ nhà quê.”
“Cứ giống như cô thể sống ở đây .” Đinh Mộ vặn .
“ , chúng một ngôi nhà ở đây.” Đào Hồng Đinh Mộ với vẻ mặt đắc ý.
Trong lòng Đinh Mộ chấn động, nhưng cô thể hiện mặt, “Làm thế nào để sống trong nội thành ?”
“Điều đó phụ thuộc sự đóng góp của cô cho nội thành.”
“Đóng góp gì?” Nhìn thành phố càng lúc càng gần, ánh đèn chiếu mặt Đinh Mộ.
Lôi Minh thấy cô khao khát, trầm giọng : “Chỉ cần cống hiến tinh thần lực của cô, thì cô thể chọn bất cứ ngôi nhà nào ở đây.”
Sau khi xong, kín đáo nháy mắt với Đào Hồng.
“Vậy, tất cả mấy đều đang việc cho nội thành ?”
Đinh Mộ xong đầu Đào Hồng.
Cô thấy ngón tay của Đào Hồng bóp một cách kỳ lạ, miệng lẩm bẩm.
Mắt Đinh Mộ tối sầm , cô mềm nhũn dựa ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-417.html.]
Đinh Mộ nheo mắt, ánh đèn nhấp nháy liên tục lướt qua khiến mắt cô tối sầm.
Cô dần dần tỉnh táo , khi ở trong xe, cô liếc thấy Lôi Minh nháy mắt với Đào Hồng, trong lòng liền cảnh giác.
Không dám điều động quá nhiều tinh thần lực nên cô nhanh chóng tỉnh .
Bọn họ đưa cô trong nhà, còn trong xe nữa.
Cô vẫn nhúc nhích, thấy tiếng bánh xe lăn bên , bây giờ đang một chiếc giường đẩy .
Dựa theo tiếng bước chân, một ở phía và phía chiếc giường cô đang .
Hai tập trung đẩy xe, cả quá trình trò chuyện gì cả.
Đây là kéo cắt lát nghiên cứu !
Đinh Mộ lặng lẽ cảm nhận tay chân của , , trói.
Đèn trần nhà sáng, cách mí mắt nhưng cô vẫn cảm thấy chói mắt.
Ngay khi Đinh Mộ cảm thấy con đường điểm dừng thì cô đẩy một căn phòng.
Trong phòng tiếng thở dốc, là của một đàn ông.
“Đưa cô lên giường .” Giáo sư chỉ huy hai nhân viên.
Đinh Mộ cảm thấy hai chân nâng lên, đầu nắm lấy nách cô, cả chuyển sang một chiếc giường khác.
“Là năng lực tinh thần mới tìm về ?” Giáo sư bước gần, ông liếc Đinh Mộ đang giường hỏi.
Một nhân viên cao gầy : “ , xuống xe đưa đến đây.”
“Tên tuổi của cô ?”
Nhân viên nhún vai, “Hai chúng giao nhiệm vụ đẩy cô lên đây, bàn giao gì khác.”
Giáo sư ba chữ lên tấm thiệp trong bìa hồ sơ, “Số của cô là 178.”
Sau đó, ông đặt tập tài liệu xuống, đưa tay kéo khăn quàng cổ và khẩu trang của Đinh Mộ xuống.
Khuôn mặt của Đinh Mộ lập tức lộ mặt ba .
Nhân viên cao gầy thốt lên: “Ồ! Trông cô còn trẻ.”
“Bảo dưỡng cũng tệ.” Người đưa một ngón tay chọc chọc khuôn mặt trắng nõn tròn trịa của Đinh Mộ, đó : “Giáo sư, nên cho lên máy ngay bây giờ ?”
Giáo sư đeo găng tay, ông bắt đầu kiểm tra ngũ quan của Đinh Mộ, lật mí mắt cô, lấy đèn pin nhỏ soi nhãn cầu Đinh Mộ.
Ừm, thứ đều bình thường.
“Tiêm cho cô một mũi thuốc mê để thư giãn cơ bắp mới lên máy.”
“Được. Liều lượng bao nhiêu?” Người đàn ông hỏi .
Giáo sư trầm ngâm một lúc : “Gấp đôi , theo kinh nghiệm đây, những dị năng khả năng kháng thuốc mạnh.”
“Ồ.” Người đàn ông nhận chỉ thị, điều chế thuốc ở bàn việc.
Nhân viên cao gầy cầm lấy thiết bàn, chỉ các giá trị đó với giáo sư: “Giáo sư, giá trị tinh thần lực hiển thị thiết cao lắm?”
Giáo sư bước gần kỹ, đẩy gọng kính sống mũi.
“Có lẽ cô mới thức tỉnh, vận dụng, , trong căn cứ thuốc, cứ cho cô uống nhiều một chút thì sẽ khiến cô mạnh hơn.”
Đinh Mộ tỉnh ba chuyện, lặng lẽ thả một tia tinh thần lực .
Trong căn phòng một camera giám sát ở mỗi góc đối diện, đang giám sát thứ trong căn phòng , 360 độ góc chết.
Cô khẽ chớp mắt, phá hủy hai camera một cách thần quỷ .
“Hả? Sắp tỉnh ?” Nhân viên cao gầy quan sát tỉ mỉ, thấy mí mắt Đinh Mộ động đậy.
Giáo sư vội vàng : “Đã điều chế thuốc mê xong ?”
“Được , đến ngay đây.” Người ở bàn điều chế thuốc chỗ bọn họ.
Đột nhiên, đèn trong phòng “tách” một tiếng tắt.
“Cúp điện ?” Giáo sư đưa tay túi áo lấy đèn pin nhỏ.
“Ối!” Người nhân viên điều chế thuốc kêu lên kinh hãi.
Tiếp theo là âm thanh nặng nề của một vật nặng rơi xuống đất.
Trái tim giáo sư lập tức thắt , “Không !”
Ngay khi ông xong, thì ông thấy một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, cùng với một chất lỏng ấm áp rơi xuống đầu và mặt ông .
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc mũi, đầu óc giáo sư trống rỗng, sững sờ vài giây, ông định chạy khỏi cửa.