Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 421

Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:04:02
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường , vài phụ nữ mặc áo khoác lông thú ngược chiều Đinh Mộ, ánh mắt đầy khinh bỉ, bọn họ che mũi.

“Đồ nghèo kiết xác, ăn mặc như còn đường gì.”

Đinh Mộ gây rắc rối cần thiết, nên cô tránh sang một bên.

Đinh Mộ thuộc lòng bản đồ, cô rẽ một con hẻm nhỏ, thì phát hiện theo .

theo dõi!!

Đinh Mộ bước nhanh hơn, theo cũng chạy theo.

Đinh Mộ dừng ở một nơi hẻo lánh camera, đèn đường.

đầu , phát hiện theo dõi là Đào Hồng.

“Là cô!” Đào Hồng nhận Đinh Mộ, vẫn giữ thái độ khinh khỉnh kiêu ngạo như khi.

Vứt điếu thuốc đang hút dở, cô liếc Đinh Mộ, “Cô cũng bản lĩnh đấy, mà trốn thoát .”

DTV

Đinh Mộ gì, cô luôn cảnh giác, sợ vô tình mắc bẫy của Đào Hồng.

Đồng thời, cô bí mật điều động bộ tinh thần lực trong cơ thể, lặng lẽ bao vây Đào Hồng.

“Sao nào, đeo khẩu trang thì nhận cô hả? Biết điều thì mau giao đá gian và vật tư của chúng đây, thể cho cô một cái c.h.ế.t nhanh gọn.” Giọng của Đào Hồng ngọt ngào lạnh lùng.

“Khẩu khí lớn ghê nhỉ, đá gian nào cả.”

Đinh Mộ nhắc đến vật tư, coi như ngầm thừa nhận lấy vật tư của bọn họ.

Đào Hồng tức đến mức suýt hộc máu, “ từng thấy ai trơ tráo như , đá gian chính là một viên đá quý phát sáng.”

Đinh Mộ nảy ý định trêu chọc cô , “Ồ, để nghĩ xem, đúng là nhặt , nhưng nhặt thì thuộc về , tại đưa cho cô chứ.”

Đào Hồng tức giận, n.g.ự.c cô phập phồng dữ dội, môi mím chặt, “Cô đúng là chết!”

Nói xong, cô giơ tay lên, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Chớp lấy thời cơ, chính là lúc , Đào Hồng đang dốc lực chuẩn thôi miên cô.

Nhân lúc Đào Hồng đang tập trung cao độ, Đinh Mộ chằm chằm , tinh thần lực bao vây cô cơ thể theo ngũ quan của cô .

Đột nhiên, Đinh Mộ mỉm ma quái, miệng thốt một từ “Giết!”

Đào Hồng liền quỵ xuống, hai đầu gối chạm đất, hai tay chống đất, cô phun một ngụm m.á.u tươi ngẩng đầu lên, m.á.u chảy từng giọt từ tai, mũi, mắt.

Đào Hồng giơ tay chỉ Đinh Mộ, “Cô...”

Nửa ngày lời nào, cô mở miệng phun máu.

Đinh Mộ bước lên , cúi đầu cô khinh miệt, “Cô cảm thấy thế nào? bao giờ dây dưa lòng vòng, cô cho một cái c.h.ế.t nhanh gọn, cô , nhưng , cô cảm nhận chứ, chẳng hề đau đớn đúng !”

Đào Hồng lập tức ngã xuống đất, mắt trợn trừng to, trái tim của cô tinh thần lực của Đinh Mộ nghiền nát thành từng mảnh.

Để một cuộc sống an trong tương lai, băng nhóm bắt cóc ngày tận thế như Lôi Minh chết.

Trong thế giới tận thế, trật tự xã hội sụp đổ, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích, bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích, cướp bóc vật tư của khác, tùy ý chà đạp mạng sống của khác, thực đúng là tội ác tày trời.

Đinh Mộ nghĩ đến những trong ba phòng thí nghiệm với ống tiêm cắm khắp , bao gồm cả bản cô cũng suýt trở thành một như . Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì g.i.ế.c Đào Hồng, giống như loại bỏ một mối đe dọa.

Càng nhiều năng lực, thì trách nhiệm càng lớn, câu thể hiện rõ ràng Lâm Dương Huy.

Thế giới nên chỉ điều ác, mà còn điều thiện.

Đám quyền quý chà đạp dân bình thường chân, xem bọn họ là con chỉ để chiếm hữu nhiều tài nguyên sinh tồn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-421.html.]

Bầu khí của xã hội ngày càng ngột ngạt, con thấy hy vọng.

Dưới sự tấn công của quái vật hình , đột biến, chuột đột biến, vi rút, thời tiết bất , gian sống của con ngày càng thu hẹp.

Trong tương lai, con sắp tuyệt chủng , chỉ còn một bạn thì còn sống gì.

Đã vài năm kể từ ngày tận thế, ngày càng ít sống sót.

Đến đây, Đinh Mộ hy vọng một ngày nào đó trật tự xã hội thể xây dựng , thể tin tưởng và giúp đỡ lẫn , lo lắng về tính mạng và vật tư sinh tồn cướp đoạt.

Người dân bình thường còn là bàn đạp cho những quyền quý .

Để khôi phục sản xuất và xây dựng xã hội văn minh một nữa, thì vẫn còn một chặng đường dài phía .

Đinh Mộ lên bầu trời đen như mực, cô tin rằng sẽ ngày bình minh đến.

Tuyết bắt đầu rơi bầu trời, chẳng mấy chốc che lấp dấu chân của Đinh Mộ.

Đinh Mộ càng càng rời xa khu vực nhà cửa, cuối cùng đến đèn đường cũng còn, ánh sáng của tuyết, xung quanh cũng tối mịt, vẫn thể thấy rõ ràng.

Đi theo dấu vết bánh xe lăn qua hằn sâu, Đinh Mộ leo thẳng lên núi.

Phải rằng nơi mà chính phủ chọn lúc thực sự rộng lớn.

Cô bước chậm, cũng gần một tiếng đồng hồ.

Dưới ánh tuyết phản chiếu, Đinh Mộ mới thấy một trạm gác tuần tra.

khi cô đến gần, hai lính tuần tra đang canh gác phát hiện cô.

Người lính chĩa s.ú.n.g Đinh Mộ đang ở đằng xa, hét lớn: “Đứng ! Đây là khu quân sự, phận sự miễn ! Xin hãy rời ngay lập tức.”

Đinh Mộ dừng bước, giơ hai tay lên, với lính: “ đến tìm một tên Lưu Cảnh Hoằng.”

Những lính sững một lúc, hai , đến trực tiếp tên lãnh đạo của bọn họ.

“Cô là ai? Tìm ông việc gì?” Một trong hai lính hỏi.

Đinh Mộ thở hổn hển bước tới, cô lấy thẻ ngọc mà Lâm Dương Huy đưa cho từ trong túi áo , giơ lên mặt hai lính.

khác nhờ vả mới đến tìm ông , phiền đưa thứ cho ông .”

Một lính bước lên nhận lấy một cái, trong lòng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt để lộ , “Cô đợi ở đây một lát.”

Người lính cầm thẻ ngọc đưa cho đồng đội của xem, gật đầu với .

Người lính cầm thẻ ngọc, đeo s.ú.n.g lên lưng sải bước trong.

Tuyết trời rơi càng lúc càng lớn, Đinh Mộ quấn chặt chiếc khăn quàng cổ khuỷu tay, chân đôi giày lót lông, nhưng cô vẫn lạnh đến mức ngừng dậm chân.

Khoảng hai mươi phút , lính cầm thẻ ngọc dẫn một đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi .

Có lẽ đây là Lưu Cảnh Hoằng mà Lâm Dương Huy tìm.

Lưu Cảnh Hoằng khí chất lạnh lùng sát phạt, Đinh Mộ thấy xa lạ gì với khí chất , cô từng thấy sát khí Mai Ngạn Quân.

Rời khỏi thung lũng nhiều ngày, Đinh Mộ nhớ Mai Ngạn Quân và mấy đứa nhỏ .

Lưu Cảnh Hoằng là một đàn ông trung niên cao lớn lực lưỡng, đến gần thấy giọng sang sảng của ông , “Dương Huy ở ?”

Đinh Mộ thấy Lưu Cảnh Hoằng thẳng về phía , ông đang chuyện với thì trả lời, “Ông Lâm Dương Huy hả? À, tên Lý Tĩnh giam trong một căn phòng tầng hầm.”

Lưu Cảnh Hoằng tức giận trợn tròn mắt, “Tên khốn đó, dám hả! Lâm Dương Huy ?”

Đinh Mộ thu hết biểu cảm mặt ông đáy mắt, “Không . Lâm Dương Huy Lý Tĩnh giam giữ một năm, giờ gầy, nhờ tìm ông, cần ông tay giúp giải quyết vấn đề nội thành.”

Loading...