Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:04:18
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ở trong trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ khác đều em là quái vật, nên thích chơi cùng với em.”
Một đứa trẻ dị năng đặc biệt từ khi còn nhỏ, sự chăm sóc của cha thì chắc chắn sẽ xa lánh nếu lớn lên trong môi trường như .
Đinh Mộ thấy cảm xúc của cô bé đang dần tụt xuống, liền kéo tay cô bé : “Có đói bụng ? Chị đưa em ăn cơm.”
Kỳ Kỳ chằm chằm tay của Đinh Mộ, cả khỏi sửng sốt.
Đinh Mộ kéo cô bé và Mai Ngạn Quân khỏi gara, thấy chiếc xe bọc thép cải tiến bên cạnh bờ ao cùng với nhiều vật tư bừa bộn lung tung ở đó.
Cô vỗ đầu : “Nhìn xem, vội quá nên quên dọn dẹp luôn.”
Nói xong cô buông bàn tay đang nắm tay của Kỳ Kỳ , xổm mặt đất tìm kiếm.
Mai Ngạn Quân vòng quanh xe bọc thép, cuối cùng dừng xe, dùng tay vỗ nhẹ mui xe.
Anh nhíu mày vật tư ở đất: “Đây là xe của năm đó ? Sao nhiều vật tư như ?”.
DTV
“Tìm !”
Đinh Mộ vui sướng lên, trong tay cầm một chiếc túi phát sáng.
“Bên trong là cái gì thế?” Mai Ngạn Quân thấy đó là một chiếc túi ni lông màu đen bình thường, bên trong thứ gì phát sáng.
“Là viên đá quý phát sáng, trong đội của Lôi Minh một thành viên gian chứa đồ, em thiết kế g.i.ế.c , khi chết, ném chiếc xe và đống vật tư ngoài, viên đá phát sáng cuối cùng cũng bay khỏi cơ thể của , vì gì để đựng nên em để nó trong túi ni lông.”
Đinh Mộ giải thích nguồn gốc của những viên đá quý phát sáng và những vật tư bằng vài ba câu.
“Hòn đá gian?”
Mai Ngạn Quân lập tức nghĩ đến lúc cũng chạm một viên đá quý phát sáng, đó mới gian cất đồ vật.
“Có giống với thứ ?” Đinh Mộ vui mừng khôn xiết.
“ , viên đá gian hiện tại chủ nhân, ai chạm nó thì nó sẽ nhập cơ thể đó, dung hợp với gian của đó.” Mai Ngạn Quân với vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Mộ liếc vẻ mặt ngây thơ của Kỳ Kỳ, một nữa nắm lấy tay cô bé: “Được, cất nó , chúng ăn cơm .”
Ngồi xuống phòng khách, Kỳ Kỳ tò mò xung quanh.
Đinh Mộ hỏi cô bé: “Kỳ Kỳ, em ăn cơm ăn mì?”
Kỳ Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút : “Ăn cơm ạ.”
“Vậy thì chúng sẽ ăn cơm với thịt, bên trong cơm, còn nhiều đồ ăn nữa.”
Mai Ngạn Quân đối với đồ ăn yêu cầu cao nên Đinh Mộ trực tiếp đưa quyết định.
Vì , cô đưa cho ba phần cơm với nấm, sườn gà, sườn lợn, phía bên còn một quả trứng.
Nhìn thấy nồi đất đang bốc khói đột nhiên xuất hiện mặt, Kỳ Kỳ cảm thấy thật thần kỳ.
Cô bé nhỏ giọng hỏi Đinh Mộ: “Này là cơm thật ạ?”
“Có thật , em ăn một miếng chẳng là sẽ ? Cẩn thận phỏng đấy.” Đinh Mộ với cô bé, chỉ cảm thấy buồn .
Kỳ Kỳ cẩn thận múc một miếng cơm cho miệng, vị thơm ngọt của cơm lập tức tràn ngập trong khoang miệng, nước mắt cô bé liền chảy .
Đinh Mộ thấy liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé: “Em bỏng ?”
Kỳ Kỳ gì, cô bé nhai cơm trong miệng, vẻ mặt Đinh Mộ tràn đầy lo lắng.
Một lúc lâu , Kỳ Kỳ mới nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu Đinh Mộ, giọng nức nở: “Đã lâu em ăn cơm.”
Nghĩ đến cả cô bé cắm đầy ống, chắc hẳn những đó truyền cho cô bé ít chất dinh dưỡng.
Đinh Mộ sờ đầu cô bé : “Không , về nhà, mỗi ngày đều thể ăn cơm. Mau ăn , ăn xong còn tắm rửa.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu ăn từng miếng cơm mặt, cuối cùng cô bé cũng ăn hết từng hạt cơm trong nồi đất.
Đinh Mộ sờ sờ cái bụng tròn trịa của cô bé, thật sự sợ cô bé ăn quá nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-427.html.]
Cô dẫn Kỳ Kỳ phòng của Mai Đóa, tìm ở trong rương bộ quần áo hợp với Mai Đóa, đó nấu nước tắm, bảo cô bé tắm rửa quần áo.
Rửa mặt xong, Đinh Mộ buồn ngủ chịu nổi nữa, cô chỉ phòng Mai Đóa, bảo Kỳ Kỳ đó nghỉ ngơi.
Kỳ Kỳ cô với ánh mắt trông mong: “Em ngủ , thể vườn xem ?”
Nghĩ đến sự khác thường của Vườn Đất Đen từ khi cô bé bước , Đinh Mộ nghiêm mặt : “Có thực vật bên ngoài đang hút năng lượng của em ?”
Kỳ Kỳ vội vàng xua tay: “Không , chúng nó đều ngoan, em mới đến chúng nó cảm nhận em, chúng truyền cho em nhiều năng lượng, giúp em khôi phục.”
Không thì , Đinh Mộ yên tâm.
“Trong vườn trồng nhiều trái cây, em thể hái ăn nhưng lãng phí, ?”
“Vâng, em .” Kỳ Kỳ , đó chạy nhanh khỏi nhà.
Đinh Mộ buồn ngủ đến mức mí mắt đều giằng co, đặt lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức.
Không ngủ bao lâu, khi Đinh Mộ tỉnh , cô phát hiện hơn bốn tiếng trôi qua.
Tiếng chuyện của Mai Ngạn Quân và Kỳ Kỳ từ tầng vang lên.
Đinh Mộ quần áo xuống lầu, thấy Mai Ngạn Quân đang ghế sô pha, tay cầm sách, Kỳ Kỳ ghế thấp, hai ăn hoa quả chuyện.
“Tỉnh , đây ăn chút trái cây .” Mai Ngạn Quân vỗ vỗ chỗ bên cạnh, hiệu cho Đinh Mộ qua .
Kỳ Kỳ mỉm ngọt ngào với cô, khi dạo một vòng quanh khu vườn đất đen, cô bé còn cảm thấy co quắp bất an như nữa.
Đinh Mộ xuống, cầm một quả việt quất lên ăn: “Em ngủ ?”
“Con bé ngủ , cũng mới tỉnh dậy thôi.” Mai Ngạn Quân lấy một quả táo đỏ đút miệng Đinh Mộ: “Ăn thử cái , cũng ngọt.”
“Bây giờ chúng nhé?” Đinh Mộ gặm quả táo, hỏi.
Mai Ngạn Quân buông quyển sách tay : “Về sớm một chút, để bọn họ đỡ lo lắng.”
“Kỳ Kỳ, chúng về nhà, em ở đây , bên ngoài trời lạnh lắm, chờ khi về đến nhà , chị sẽ đưa em ngoài.” Đinh Mộ nhẹ giọng với Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Trước khi ngoài, Đinh Mộ đổ đầy thức ăn và nước uống máng thức ăn của tất cả động vật trong gian.
Rời khỏi thung lũng quá lâu, Đinh Mộ nóng lòng trở về nhà.
Hai từ trong gian , Mai Ngạn Quân một đường ôm Đinh Mộ.
Không bao lâu họ đến chân núi bên ngoài thung lũng.
Đinh Mộ đáp xuống tuyết dày, kéo khăn choàng che đầu và mặt : “Chúng tới !”
“Chúng về đến nhà .” Trong giọng của Mai Ngạn Quân cũng lộ sự vui sướng.
“Được, để em mang Kỳ Kỳ ngoài.”
Đinh Mộ xong, dùng ý thức quét qua gian, phát hiện Kỳ Kỳ đang xổm bên ao ngắm cá.
Cô lắc trong gian, đó về phía Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, về đến nhà , chúng ngoài thôi.”
Đinh Mộ mới tiến đến, Kỳ Kỳ liền cảm nhận .
Cô bé lên, với cá trong hồ nước: “Ta , hẹn gặp !”
Nhìn thấy quần áo mỏng manh cô bé, Đinh Mộ dùng ý thức lấy từ trong rương một chiếc áo khoác dày, giúp cô bé mặc , đeo khẩu trang và khăn quàng cổ cho cô bé dắt tay cô bé khỏi gian.”
Nhìn thấy xung quanh tối đen, Kỳ Kỳ chút sợ hãi co rúm .
“Chị nắm tay em, đừng sợ!”
Đinh Mộ nắm tay Kỳ Kỳ, bật đèn pin lên.
Mai Ngạn Quân ở mặt Kỳ Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc với cô bé: “Nhớ kỹ những gì với em, chuyện em ở phòng thí nghiệm và ở trong gian, tuyệt đối với bất kì ai cả, ?”
“Em nhớ , em sẽ lung tung với khác.” Mặc dù giọng của Kỳ Kỳ nhỏ, nhưng ngữ điệu kiên định.