Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-07-30 10:46:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thím Trần dẫn của bộ hậu cần thịt viên trong nhà ăn, con heo hôm đó hơn ba trăm cân, bọn họ thịt viên từ hai cái đùi , để dành ăn dần.
Mai Ngạn Quân dừng xe ở lối nhà kính, Lam Vũ và Vạn Lạc Vận thấy liền vây quanh.
Vừa đến gần, Lam Vũ thấy tiếng gà kêu lớp chăn giữ nhiệt đậy phía xe, hỏi: “Chị dâu, hai đổi gà về ?”
“ .” Đinh Mộ đưa tay kéo lớp chăn giữ nhiệt , để lộ những con gà trong sọt.
Gà lớn, mỗi con chỉ nặng một cân rưỡi, hơn một trăm bốn mươi con.
Thấy tinh thần của mỗi con gà đều tệ, mắt Vạn Lạc Vận sáng lên, “Chị dâu, chúng nuôi mấy con gà ở ? Có cần dọn củi trong khu chăn nuôi ?”
Đinh Mộ sớm suy nghĩ xong chuyện , cô chỉ nhà kính xa xa , “Chị định nuôi trong nhà kính, mang gà đến đó thả , đó lấy ít cỏ khô trải lên.”
Lam Vũ chút kinh nghiệm chăn nuôi vỗ tay khen ngợi, “Chị dâu, ý kiến đấy, nuôi gà trong nhà kính thì cần xúc phân gà, đến lúc đó trực tiếp ủ trong đất, đúng là một công đôi việc.”
Nhìn những chú gà con co rúm trong giỏ, Đinh Mộ , “Trời lạnh, mau chuyển chúng , đừng để chúng lạnh.”
Tô Ngọc Bình lau vết nước tay, miệng nhai nhồm nhoàm thức ăn, từ phòng ăn, “Ơ, nhiều gà thế chuyển ?”
Vạn Lạc Vận liếc cô một cái, “Mau đến phụ một tay, chuyển chúng nhà kính để nuôi.”
Thấy mỗi xách hai giỏ gà về phía nhà kính, Đinh Mộ với Lam Vũ, “Chúng đến khu chăn nuôi xem còn bao nhiêu cỏ khô.”
Mấy Vạn Lạc Vận đến nhà kính, bọn họ đốt đuốc kéo rèm cửa để gà chạy ngoài, đó cẩn thận bắt từng con gà khỏi giỏ.
Vừa xuống đất, gà con chạy nhảy tung tăng.
Nhìn gà con khỏe mạnh, ánh mắt Tô Ngọc Bình lóe lên, cô đến gần Vạn Lạc Vận phàn nàn, “Cô xem, tại phát gà cho mỗi chúng tự nuôi nhỉ? Sân sân ở đây để trống cũng phí.”
Vạn Lạc Vận xong thì ngạc nhiên, “Nhiều gà như , cùng nuôi ?”
Thấy cô hiểu ý , Tô Ngọc Bình thẳng , “Lần cô Đinh bắt, Mai mang theo bộ lương thực vật tư trong thung lũng ngoài, nếu bọn họ , chẳng những chúng ở thung lũng sẽ c.h.ế.t đói ?”
Đào Dương bên cạnh xong trợn tròn mắt, cô hiểu rõ ý đồ của Tô Ngọc Bình, “Vậy mấy đến thung lũng lâu như , bao giờ đói ?”
DTV
Tô Ngọc Bình gượng, cô gì.
Lúc , Vạn Lạc Vận , “ đấy, và Tuấn là những đầu tiên theo Quân và chị dâu, chúng chỉ no bụng mà còn ăn ngon nữa.”
Đào Dương và Vạn Lạc Vận đúng sự thật, Tô Ngọc Bình thể phản bác, cô chỉ tự nuôi gà con, dù nắm trong tay mới là của .
Lúc , Đường Thất vốn ít lạnh lùng Tô Ngọc Bình, “Nếu chị Mộ mềm lòng thu nhận mấy , thì cô thể vui vẻ nhảy nhót ở đây .”
Bị mấy vây quanh , trong lòng Tô Ngọc Bình cũng vui, cô ném con gà trong tay xuống đất, chống nạnh , “ tính toán cho gia đình nhỏ của gì sai, mỗi ngày chỉ việc, trong tay chẳng vớt vát gì!”
Vạn Lạc Vận xong chợt dậy, cô với ánh mắt lạnh lùng, “Cô gì?”
Tô Ngọc Bình: “Lương thực thu hoạch từ ruộng và mấy con gà , đều phần của chúng , nên chia cho chúng .”
Vương Huệ Trinh cầm đèn pin tới, bà vốn định xem tình hình đàn gà thế nào, thấy tiếng cãi vã thì ngoài cửa một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-434.html.]
Bà vén rèm lên, bước thẳng , vốn từ ái, giờ đây mặt mày âm trầm, ánh mắt dừng khuôn mặt Tô Ngọc Bình đang gây rối. “Cãi cái gì, sống thì thu dọn đồ đạc rời khỏi thung lũng ngay, chúng cản nửa lời.”
Nói xong bà xem đàn gà đang chạy nhảy đất.
“Con đủ, những gì chúng ăn, mặc bây giờ, chẳng đều do Quân và chị dâu cho .” Lưu Lệ thở dài .
Tô Ngọc Bình liếc bộ quần áo cũ kỹ , vá nhiều chỗ, nghĩ đến mấy bộ quần áo mới tinh mà Đinh Mộ tặng cho chị em Đường Thất hôm qua, so sánh như thì trong lòng cô càng thêm chua xót.
“ tự kiếm mấy thứ mà.”
Diệp Vũ Đồng tức giận lớn, nghĩ rằng giống như một con ch.ó thể đổi thói quen ăn cứt của , mới sống yên hai ngày thì bắt đầu quậy phá, khiến khác cảm thấy phiền chết.
“Chị dâu cho cô cơ hội thì cô kiếm ? Sao cô ngoài kiếm ?”
Vạn Lạc Vận càng khinh bỉ : “ là mặt dày vô sỉ, thì cô chị dâu chia một phần đất trồng rau trong nhà kính cho nhà cô hả?”
“Nếu chia thì nhất, dù nhà chúng cũng là một phần của thung lũng.”
Da mặt Tô Ngọc Bình quá dày, dáng vẻ đương nhiên khiến những phụ nữ trong thung lũng tức giận.
“Vậy cô thấy chia nhà kính nào cho cô là nhất ?” Giọng Đinh Mộ vang lên bên ngoài cửa, lưng cô chính là La Đại Phú đang cõng một bó cỏ khô lớn.
Tô Ngọc Bình đang chìm đắm trong ảo tưởng của , căn bản để ý, chỉ thấy cô khoác ngượng: “Đại Phú nhà là năng lực, La Nghị cũng thể gánh vác , chỉ La Tuấn kém hơn chút, chia một nhà kính cỡ trung cho chúng , cày đất thu hoạch mượn máy của cô Đinh dùng một chút thì đều sử lý nhanh, cần tốn sức.”
La Đại Phú xong tức đến đỏ bừng mặt, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ném mạnh bó cỏ khô xuống đất hét lên: “Cô phát điên cái gì ?”
Tô Ngọc Bình dọa giật , cô đầu thì thấy Đinh Mộ đang bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô rụt , cúi đầu xuống, đó nghĩ gì sai, thì ngẩng đầu lên.
Đinh Mộ đặt máng ăn và chậu nước xuống, mím môi, tiến lên mấy bước, ánh mắt lạnh lùng Tô Ngọc Bình ruộng, chậm rãi mở miệng: “Thung lũng là do chúng tự tay xây dựng nên, đến lượt cô ở đây khoa tay múa chân.”
Cô liếc những chú gà con đang bới đất mổ thức ăn trong nhà kính, tiếp: “ nhận tin tức mới nhất, bây giờ gia viên mới đang tiếp nhận tất cả những tị nạn, đêm cực dài qua , cô hãy rời , cô hết đến khác gây chuyện, chúng chứa chấp như cô.”
Tay La Đại Phú siết thành nắm đấm, cả tức giận đến run lên.
Một lúc , vai sụp xuống, khom chân thành : “Được! Đêm cực dài qua, chúng sẽ rời . Rất xin ! Đã phiền cô .”
Vừa dứt lời, Tô Ngọc Bình trừng mắt , dám tin dễ dàng rời như .
Khi Tô Ngọc Bình kịp phản ứng, La Đại Phú bước lên mấy bước kéo cô khỏi nhà kính.
“La Đại Phú, điên ? Sống ở đây như , rời .”
Tô Ngọc Bình vùng vẫy thoát khỏi tay kìm kẹp, nhưng sức La Đại Phú lớn, như bóp nát cổ tay cô , tốc độ cũng nhanh, chẳng mấy chốc kéo cô khỏi nhà kính.
“Anh buông !”
Tiếng dần xa, Đinh Mộ tháo dây thừng cỏ khô thản nhiên : “Chúng trải cỏ khô lên , gà con thể ngủ đó.”
Dưới ánh lửa, Đào Dương Đinh Mộ bình tĩnh, cô nhẹ giọng : “Chị dâu, chị đừng vì như mà tức giận, đáng.”