Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-07-30 10:47:43
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Mai Ngạn Quân cũng nghĩ đến, hai , mỉm .
Đinh Mộ quan sát kỹ một nữa, cô chỉ một hướng nhỏ với Mai Ngạn Quân: “Là hồ muối! Bên dấu vết của việc khai thác.”
Mai Ngạn Quân hồ muối rộng lớn, trong lòng nhanh chóng tính toán.
“Muối của chúng còn nhiều nữa.”
Đinh Mộ hồ muối lớn như , khó động lòng, nghĩ cách lấy cho bằng .
Đường xuống núi hề dốc mà thoải. Mười mấy xuống núi.
Dưới chân núi là một dãy lều gỗ khá nát, lều bạt ọp ẹp thấp bé.
mười mấy đó dừng bất cứ ngôi nhà nào trong đó, mà thẳng đến dãy nhà cấp 4 bên hồ.
Người trong nhà thấy động tĩnh, thì thò đầu xem, thể là nhà hoặc quen, bọn họ đang nhỏ giọng chào hỏi .
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân theo bọn họ xuống núi, mà cẩn thận ẩn nấp trong rừng.
Cây cối chỉ còn trơ những cành cây trụi lủi, khó che giấu hình, bây giờ là giữa trưa, ánh nắng gay gắt, trong rừng chiếu sáng rõ ràng.
Mai Ngạn Quân nắm tay Đinh Mộ, bọn họ vòng qua khỏi rừng, đến gần khu nhà bên hồ mới để ẩn nấp.
Đinh Mộ giải phóng tinh thần lực để lén tình hình bên trong, Mai Ngạn Quân phụ trách quan sát tình hình xung quanh.
DTV
Chẳng mấy chốc, Đinh Mộ nắm rõ tình hình trong trại của thổ phỉ.
Thổ phỉ thấy chỉ hơn chục về, thấy đại đương gia của bọn chúng, nên trong lòng kinh ngạc, lượt theo bọn họ một căn nhà lớn hơn.
Trong nhà một đàn ông vạm vỡ, mặt mang sát khí, chứng tỏ g.i.ế.c ít .
Mười mấy nhà, về phía gọi to: “Đại đương gia!”
Thật sự ngoài dự đoán của bọn họ, nhị đương gia hỏi chi tiết tình hình bọn họ thung lũng.
Mấy bọn họ thống nhất lời khai, phiên bổ sung, trả lời chút sơ hở.
Đại đương gia xong thì những tên phế vật tức đến g.i.ế.c , nhưng nhịn xuống, nếu đại đương gia mang theo trăm mà trở về, thì hiện tại chỉ còn hơn ba mươi thể dùng.
Không thể g.i.ế.c đám , giữ còn ích.
Đại đương gia phất tay bảo bọn họ lui , chống đầu, thần sắc âm trầm, ánh sáng khó hiểu lóe lên trong mắt.
Một tên đàn em nịnh hót: “Đại đương gia, cho bọn họ một bài học ?”
“Không cần, hiện tại chúng chỉ hơn ba mươi em, của bọn họ nhiều hơn chúng mấy , nếu lão Nhị thật sự về , bọn họ phản thì chúng cách nào trấn áp .”
“ chúng vũ khí...”
Đại đương gia ngắt lời đàn em: “Khoan gây mâu thuẫn với bọn họ , chúng chờ thêm , xem ngày mai lão Nhị thể về .”
Đinh Mộ thu hồi tinh thần lực, tình hình cô dò thám với Mai Ngạn Quân.
“Để bắt một đến hỏi.”
Mai Ngạn Quân chằm chằm đàn ông dẫn đầu trong mười mấy .
Nơi quá gần nhà của thổ phỉ, hai di chuyển xa hơn rừng. Đi qua một cái hố lớn thì mùi hôi thối bốc lên từ xa, Đinh Mộ đeo khẩu trang lên xem xét.
Bên trong chất đầy xác quái vật, còn nhiều xương , lông chuột biến dị, trời nóng, giòi bọ lúc nhúc, Đinh Mộ mà thấy buồn nôn.
Hai rời khỏi hố lớn, đến khu rừng mới xuống, xác nhận xung quanh an , thì Mai Ngạn Quân biến mất tại chỗ.
Trời dần tối, Đinh Mộ đợi mười mấy phút, đột nhiên cô cảm thấy một luồng gió nóng thổi tới, ngẩng đầu lên thấy Mai Ngạn Quân trở về, tay xách một .
Mai Ngạn Quân đánh đàn ông bất tỉnh, Đinh Mộ lấy kim bạc châm huyệt của , thì đàn ông từ từ tỉnh .
Anh mở mắt , một nam một nữ mặt lạnh lùng .
Mai Ngạn Quân xoay xoay con d.a.o găm trong tay, con d.a.o găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ánh chiều tà, đàn ông sợ hãi trợn tròn mắt, môi run run: “Đừng, đừng g.i.ế.c ! Thịt của ngon .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-455.html.]
“Anh ăn thịt hả?” Giọng Đinh Mộ lạnh lùng.
Người đàn ông liên tục xua tay: “Không! Không! Không ăn thịt .”
“ vài câu hỏi hỏi .” Mai Ngạn Quân dí d.a.o găm cổ chậm rãi .
Người đàn ông giơ hai tay lên, con d.a.o găm lạnh lẽo khiến cả run rẩy: “Anh hỏi , chỉ cần thì nhất định sẽ thật, tuyệt đối giấu giếm.”
Đinh Mộ hỏi: “Các đến đây bao lâu ?”
“Mưa axit tạnh, chúng đến gia viên mới, nhưng tìm đường nên dừng ở nơi .”
“Có bao nhiêu ?”
“Ban đầu hơn một trăm , quái vật tấn công c.h.ế.t ít, bây giờ chỉ còn tám chín chục thôi.”
Chuyện trùng khớp với mà thổ phỉ .
Đinh Mộ liếc một cái, gật đầu với Mai Ngạn Quân, Mai Ngạn Quân thu con d.a.o găm kề cổ .
Cô tiếp tục hỏi: “Thổ phỉ đến từ ? Có bao nhiêu ?”
Người đàn ông suy nghĩ một lát : “Bọn chúng đến lúc đêm cực dài, hơn hai trăm , hôm nay nhị đương gia dẫn theo hơn trăm đánh thung lũng đối diện, chắc là c.h.ế.t ở trong đó . Bây giờ ở đây chỉ còn hơn ba mươi thổ phỉ thôi.”
“Các để muối khai thác ở ?”
Sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt đàn ông, thậm chí đối phương còn rõ chuyện bọn họ khai thác muối, “Bên thổ phỉ một nhà kho, muối và lương thực khai thác đều để trong đó.”
“Tại khi đêm cực dài kết thúc các rời , mà chọn tiếp tục theo thổ phỉ điều ?”
“Chúng lấy một vũ khí tử tế trong tay, thổ phỉ xe s.ú.n.g ống, chúng đánh , chạy cũng thoát.” Người đàn ông bất lực , ai mà khác nô dịch chứ.
Đinh Mộ cau mày, nghĩ cũng đúng, ai cũng may mắn như bọn họ.
“Chúng thể giúp giải quyết tất cả thổ phỉ.”
“Cần gì?” Anh dám tin sẽ bánh nhân rơi từ trời xuống.
“Muối.” Đinh Mộ dừng , tiếp, “Anh thể cân nhắc hợp tác với chúng , khi chúng lấy muối thì sẽ cho các lương thực.”
Người đàn ông suy nghĩ về rủi ro khi hợp tác với bọn họ, tệ hơn nữa thì cũng chỉ giống như thổ phỉ bóc lột mà thôi.
“Được! Các định khi nào nào đến lấy?” Anh liều mạng luôn.
“Trong một hai ngày tới, đến đây chúng sẽ tìm .” Đinh Mộ cho thời gian chính xác.
“ gì?”
“Đầu tiên hãy định thổ phỉ ở đây, đó ghi nhớ những kẻ phản bội trong đội của , đến lúc đó chúng sẽ đến giải quyết.”
“Được, tin hai !”
Không tin cũng , còn lựa chọn nào khác.
Bọn họ thỏa thuận xong chuyện, Đinh Mộ thấy tiếng bụng kêu của đàn ông: “Chưa ăn cơm ?”
Người đàn ông lắc đầu, tê liệt với việc đói một bữa no một bữa : “Thổ phỉ chúng việc , cho nên tối nay cho cơm ăn.”
Đinh Mộ lấy hai túi bánh trứng từ trong ba lô , đưa cho một túi: “Mời ăn, độc .”
“Cảm ơn, tên là Tôn Hạo.”
Tôn Hạo nhận lấy, đưa lên mũi ngửi, mở túi cầm một miếng ăn ngấu nghiến, mùi thơm nồng của lúa mạch, còn nhớ rõ bao lâu ăn trứng.
Đinh Mộ xé một miếng ăn, phần còn đưa cho Mai Ngạn Quân.
Tôn Hạo chỉ ăn một miếng bánh, cất phần còn trong quần áo.
Đinh Mộ coi như thấy, ăn bánh xong, cô lấy một túi khoai tây nhỏ từ trong túi , ném lòng Tôn Hạo.
“Để thể hiện thành ý, đây là tiền đặt cọc.”