Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-07-30 10:48:15
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ muối.

Sau khi đăng ký và sắp xếp lương thực vật tư gửi từ thung lũng, Tôn Hạo bắt đầu sắp xếp công việc trong ngày, phụ trách đốn củi, đến xưởng chiết muối.

Từ khi theo Đinh Mộ, còn ai cầm roi bức ép bọn họ việc ngày đêm, xong thì cho ăn nữa.

Bây giờ bọn họ chỉ cần việc tám tiếng, thành nhiệm vụ trong ngày trong thời gian là thể việc của riêng .

Bọn họ mới nhóm lửa, đổ nước muối lọc nồi, bên ngoài hét lên, “Tuyết rơi !”

Người trong xưởng tin, chỉ lo khuấy nước muối trong nồi, đùa: “Cậu lười biếng thì cứ , thể cho nghỉ ngơi một lát. Đùa gì , bây giờ mới tháng bảy, trời nóng như , trừ khi Đậu Nga oan khuất, nếu thì tuyết rơi tháng bảy .”

Một lúc , bên ngoài bước đặt một bó củi xuống, xoa xoa tay lạnh cóng, trong xưởng còn nhạo , “Cậu đừng diễn quá, chúng ở trong nóng đến đổ mồ hôi đây .”

“Anh, em diễn, bên ngoài thật sự tuyết rơi.” Người đàn ông cũng bất lực, tại ai tin lời ?

Tôn Hạo ở bên cạnh thấy , gì.

lúc , Tôn Ly cầm một chiếc áo khoác, thở hổn hển chạy , “Anh, bên ngoài đổi thời tiết, tuyết rơi .”

Người oan là diễn sâu , lập tức giống như tìm đồng minh, kêu lên: “Thấy ! Em dối mà?”

Đột nhiên Tôn Hạo dậy từ chiếc ghế đẩu, “Thật ?”

Tôn Ly gật đầu, “Mấy thím Ngũ cầm nông cụ đồng đào khoai lang .”

Người trong xưởng chạy ngoài mấy bước, thì thấy trời đầy tuyết lớn như lông ngỗng từ lúc nào , ngạc nhiên trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Thật sự oan tình, tháng bảy tuyết rơi.”

Người oan đến đặt tay lên vai , đánh giá từ xuống , tặc lưỡi : “ phát hiện cả chỉ miệng là cứng thôi.”

Thấy tuyết thật sự rơi, bắt đầu hoảng loạn, về phía Tôn Hạo, “Anh Hạo, bây giờ đây?”

Tôn Hạo đầu hai cái nồi mới đốt lên, cắn răng : “A Ly, em ở đây trông lửa, những khác theo .”

Nhìn tuyết rơi dày đặc, Tôn Hạo cau mày, dẫn đào hết khoai lang ruộng .

Dưới sự hướng dẫn của Đinh Mộ và Mai Vũ Văn, khoai lang ruộng của bọn họ sắp mùa, ngờ gặp tuyết rơi đúng lúc , nghĩ rằng khi thu hoạch xong khoai lang, vấn đề lương thực sẽ giải quyết.

Theo Đinh Mộ, thể ăn no, nhưng bọn họ sẵn sàng tự lực cánh sinh nuôi bản trong điều kiện cho phép.

Cầm trong tay mới là của , nhiều đường thì cơ hội sống sót của sẽ lớn hơn nhiều.

Tôn Hạo dẫn chạy đồng, cầm đủ loại dụng cụ đào khoai lang, dây khoai lang cũng bọn họ cẩn thận bó , Đinh Mộ , đến lúc đó thể đổi lấy lương thực với cô, cô giúp đỡ nhiều như , nhất trí cho rằng đến lúc đó sẽ đưa luôn cho Đinh Mộ, lấy đổi lương thực sẽ khiến bọn họ vẻ quá vụ lợi.

Tôn Hạo xổm xuống những củ khoai lang đào lên, “Thím Ngũ, thế nào ?”

“Còn non, nếu để lâu hơn, thì thể lớn hơn nhiều.” Thím Ngũ lau những bông tuyết rơi tan thành nước mặt.

Thấy , Tôn Hạo dậy với : “Mọi đội nón lá lên , trời đang trở lạnh, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Mọi lời , rối rít cầm lên nón lá đội lên.

“May mà cháu tầm xa xây nhà cho chúng , tối nay lạnh, thể đốt lò sưởi .” Thím Ngũ đào khoai lang lẩm bẩm.

Tôn Hạo dám nhận công lao, “Vẫn là cô Đinh nhân nghĩa.”

, cô tấm lòng nhất mà từng gặp trong những năm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-467.html.]

Nếu Đinh Mộ ở đây, cô thấy chắc chắn sẽ phản bác vài câu, lúc cô hung dữ thấy, hơn nữa cô cũng chọn để đối xử .

Tuyết lớn rơi mãi đến nửa đêm mới tạnh, nhiệt độ còn giảm mạnh xuống âm mười độ.

Buổi sáng, Đinh Mộ kéo rèm cửa sổ, thấy bên ngoài một màu trắng xóa, nếu xem lịch, ai thể nghĩ rằng đây là tháng bảy.

Tối qua trong thung lũng bận rộn đến tám chín giờ, mới thu hoạch khoai lang đất hoang xong. Lúa trong nhà kính còn một phần nhỏ ở góc, hôm nay gặt thêm nửa ngày nữa cũng xong .

Đinh Mộ dẫn một nhóm nhỏ đến nhà kính để gặt hết lúa còn , Mai Ngạn Quân thì dẫn xúc tuyết mái nhà và nhà kính.

“Thời tiết quỷ quái , thật là khó hiểu.” Thím Trần mặc áo khoác dày, miệng lẩm bẩm chửi rủa ông trời.

Đinh Mộ hiểu, dù thím Trần cũng lớn tuổi , cũng sợ lạnh hơn .

“Ngoài ruộng còn nhiều việc , thím cứ ở nhà .”

Vào trong nhà kính, thím Trần cởi áo khoác , “Không , ở nhà còn thấy lạnh hơn, ruộng việc còn thể hoạt động chân tay, nhà kính cũng lạnh.”

“Được, nếu thím thấy lạnh thì về sớm nhé.” Đinh Mộ cũng miễn cưỡng.

Mọi trong thung lũng lượt đến nhà kính giúp đỡ.

DTV

Lang Cốc.

Chu Tinh Nghiên mang thai chín tháng, chiều hôm qua cô giật khi thấy tuyết rơi bất ngờ bên ngoài, cho nên đau bụng cả đêm, lúc đang trong phòng ngừng kêu rên.

Ngô Quảng bưng bát cháo còn nguyên từ trong phòng , Chu Tụ Bảo đang ở cửa lo lắng, vội vàng bước lên hỏi: “Thế nào ? Con bé ăn ?”

Ngô Quảng đưa bát cháo cho hai xem, mắt đầy tia máu, chút luống cuống, nghẹn ngào : “Tinh Nghiên đau quá ăn , cũng khẩu vị. Cha, cha xem thế nào đây? Không sinh con nữa ? Con chỉ cần Tinh Nghiên khỏe mạnh thôi.”

Chu Tụ Bảo , thì tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, quát lên: “Đến lúc nào mà còn những lời ngốc nghếch !”

Một phụ nữ mặc áo blouse trắng từ trong phòng, cô chính là y tá lúc việc ở bệnh viện, trấn trưởng Trát Cát chọn , Đinh Mộ và Vương Huệ Trinh đào tạo chuyên môn về đỡ đẻ.

Y tá Đỗ từng đỡ đẻ, lúc cũng chút bối rối, thấy Chu Tinh Nghiên sinh con , còn sức lực.

Chu Tụ Bảo thấy sắc mặt y tá Đỗ , lập tức : “Ngô Quảng, con tự đến thung lũng mời cô Đinh đến đây, chắc chắn cô cách.”

! Nếu tình hình đột xuất, cũng thể xử lý kịp thời.” Quản gia già ở bên cạnh phụ họa.

Ngô Quảng đặt bát lên bàn, định ngoài, nhưng quản gia Phúc ngăn , “Cậu cũng ăn sáng, ăn xong hãy , Tinh Nghiên còn trông cậy đấy!”

Ngô Quảng bất lực, bưng bát lên ăn mấy miếng hết bát cháo lau miệng, đầu sải bước khỏi cửa.

Trong thung lũng.

Sau những nỗ lực của , cuối cùng bộ lúa ruộng thu hoạch xong.

Bốn Hoàng Hiến Dân hề để ý hình tượng đống rơm, tay cầm rơm bó thành từng bó nhỏ.

Đinh Mộ thấy bọn họ sống ở thung lũng nửa năm, việc đồng áng ngày càng thành thạo, liền trêu chọc: “Xem các gia viên mới bỏ rơi , là bọn họ các còn sống?”

Hoàng Hiến Dân cảm thấy là vế , cũng rời , nhưng Đinh Mộ thả .

, thăm dò hỏi: “Cô Đinh, cô thể cho chúng mượn một chiếc xe , chỉ cần việc thể thì nhất định sẽ báo đáp cô.”

Đinh Mộ nở một nụ lạnh, thẳng: “Sao? Trời tối bắt đầu , cứu các , những thù lao mà còn bao ăn bao ở cho các , bây giờ đến cả áo mùa đông cũng bao luôn. Anh còn mặt mũi mở miệng xin cho thêm một chiếc xe miễn phí, để các thể phủi m.ô.n.g bỏ đúng ? Có ban ngày ban mặt ăn phân !”

Loading...