Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 471
Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:35:03
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nghĩ bọn họ g.i.ế.c quá nhiều quái vật, cho nên quái vật sinh lòng kính sợ đối với khu rừng bên đó, nên mới chạy đến đây.
Lâu dùng đến tinh thần lực, Đinh Mộ với Mai Ngạn Quân: “Anh Quân, chúng bước rừng xem thử.”
Tôn Hạo thấy bọn họ rừng thì : “ sẽ gọi chung với hai .”
“Không cần , hai chúng xem một chút, sẽ nhanh chóng trở về.” Mai Ngạn Quân đoán Đinh Mộ gì, vội vàng ngăn Tôn Hạo gọi .
Đinh Mộ tìm Đầu Trọc và thím Trần, hai đang chuyện với bên hồ muối.
“Tôn Hạo nhiều quái vật trong rừng bên , và Quân xem thử, sẽ nhanh chóng trở về, trông chừng La Tuấn và Kỳ Kỳ nhé.”
Sau đó, cô với Kỳ Kỳ: “Đi theo bà Trần, đừng chạy lung tung, tự bảo vệ nhé.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con .”
Mai Ngạn Quân huýt một tiếng sáo lớn, năm con sói và chó chạy như bay về phía hai , hai dẫn năm con và sói về phía rừng.
Mọi nhanh chóng chuyển vật tư xe kho, đến hỏi Tôn Hạo: “Anh Hạo, phát những chiếc áo bông ?”
Tôn Hạo những bó áo bông đặt mái hiên, phất tay, lớn giọng : “Phát , thông báo cho tất cả xếp hàng nhận, mỗi một chiếc, nhận .”
Đám đông lập tức reo hò, những ở trong nhà ngoài, lúc thấy lời của Tôn Hạo, thì bọn họ cũng lượt .
Bọn họ nhanh chóng xếp thành một hàng dài bãi đất trống mặt.
Thím Trần nắm tay Kỳ Kỳ bên cạnh, bà thấy đều mặc quần áo vá víu, kỹ mới thấy, chỉ những đầu tiên khuân hàng mặc mấy món quần áo , thậm chí vài chỉ mặc áo đơn, ngay cả Tôn Hạo cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Trời âm mười độ, đều tím tái vì lạnh. Bọn họ run rẩy trong gió lạnh, nhưng khi thấy những phía nhận những chiếc áo bông dày, trong lòng bọn họ cảm thấy ấm áp.
Thím Trần thấy cảnh , trong lòng vô cùng chua xót, La Tuấn còn nhỏ quần áo, giày dép của những đó, những gì cha quấn bé khi bé khỏi nhà, nước mắt liền trào khỏi hốc mắt.
Mọi nhận áo bông liền mặc ngay , nhiều còn khoác áo đơn lên ngoài áo bông, sợ bẩn.
Sau khi mặc áo bông, Tôn Hạo bắt đầu chỉ huy vác dây khoai lang bó trong kho ngoài, chất lên xe.
Dương Thiến Vân và Đường Tư cùng xem, bọn họ thu hoạch ít dây khoai lang, thể do đất đủ màu mỡ nên lá và dây nhỏ hơn một chút.
“Thu hoạch ngoài ruộng của thế nào?” Dương Thiến Vân hỏi một bà thím bên cạnh, Đường Tư im lặng theo cô .
Rõ ràng thím Ngũ hài lòng với vụ thu hoạch năm nay, bà : “Cũng khá , một dây nhiều nhất bốn, năm củ, to bằng nắm tay trẻ con, cuối cùng cũng mất mùa.”
Thấy Dương Thiến Vân chằm chằm dây khoai lang , thím Ngũ giải thích: “Ruộng vẫn luôn trồng rau xanh, cho nên chúng hái những lá khoai lang non hơn để ăn.”
Dương Thiến Vân đặc biệt xem thử, đúng là như , cô cũng thời buổi dễ dàng, “Không , thể ăn thì cứ hái xuống thức ăn.”
Thím Ngũ phụ trách hậu cần của hồ muối, “Bây giờ chúng thể trồng một ít lương thực đất, cộng với lương thực đổi từ thung lũng và Lang Cốc, cuối cùng cũng thể khiến nhiều đói.”
“Cuộc sống sẽ hơn thôi.” Dương Thiến Vân an ủi.
Tôn Ly nhận áo bông, thấy thím Trần và Hoàng Nguyệt Phương lớn tuổi đang nắm tay hai đứa nhỏ trong gió lạnh, cô liền chủ động bước đến mời bọn họ nhà .
“Thím ơi, ngoài trời lạnh, hai dẫn mấy đứa nhỏ nhà cháu đợi chị Đinh và Mai về nhé.”
Thím Trần thấy mũi Kỳ Kỳ đỏ ửng vì lạnh, nhưng thấy Tôn Ly là đàn ông nên trong lòng bà chút băn khoăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-471.html.]
Kỳ Kỳ sự do dự trong lòng bà, kéo tay bà , ghé sát tai bà nhỏ: “Đó là chị gái ạ.”
Nghe Kỳ Kỳ , thím Trần đánh giá Tôn Ly một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở chiếc cổ mảnh khảnh của cô , bà từ chối nữa mà : “Chúng thì , chỉ là đứa nhỏ , cháu xem mũi con bé đỏ ửng vì lạnh kìa.”
Đầu Trọc đang giúp đỡ xe : “Thím ơi, nhà đợi trai và chị dâu về .”
Trong nhà Tôn Ly lò sưởi, đẩy cửa , một luồng khí nóng phả mặt.
“Hai thím, giường sưởi ấm lắm, lên giường sưởi .” Tôn Ly cầm chổi quét bụi tồn tại giường.
Thím Trần và Hoàng Nguyệt Phương cũng khách sáo, phịch xuống mép giường.
Kỳ Kỳ thu hút bởi hai chiếc hộp gỗ đầu giường, trồng gì trong đó, mới nhú mầm.
“Chị trồng thứ gì trong đó thế?”
Tôn Ly xoa đầu cô bé : “Trồng cải thảo, trồng mãi mới nảy mầm, sống .”
“Như cũng thể trồng rau ?” Thím Trần là miền Nam, bà chỉ trồng rau ban công, đây là đầu tiên bà thấy trồng rau đầu giường.
Tôn Ly mỉm giải thích với bà : “Được mà thím. Người miền Bắc bọn cháu đều trồng rau như mùa đông.”
Hoàng Nguyệt Phương từng thấy trong sách hoặc TV, cả hai kéo Tôn Ly hỏi cặn kẽ.
Kỳ Kỳ tiến gần hai chiếc hộp gỗ, cô bé đưa một ngón tay , giả vờ bới đất bên trong.
Dưới lớp đất mà ai thấy, những chiếc rễ cây mới nhú mầm đang nhanh chóng bám rễ đất, bề mặt thấy chút đổi nào.
Rút ngón tay khỏi hai chậu, Kỳ Kỳ hỏi Tôn Ly, “Những nhà khác cũng trồng rau ạ?”
“ , nhà nào cũng trồng hết, nhưng mà trồng các loại khác .”
“Em thể xem ?”
Kỳ Kỳ xinh xắn đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ, Tôn Ly gật đầu, “Được, chị dẫn em .”
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân dẫn mấy con ch.ó và sói rừng, Mai Ngạn Quân cảnh báo chúng phát bất kỳ âm thanh nào.
Đinh Mộ giải phóng tinh thần lực thẳng sâu trong rừng, chẳng mấy chốc cô phát hiện quái vật đang săn chuột biến dị.
Lợi dụng lúc chúng phát hiện bọn họ, Đinh Mộ dùng tinh thần lực tiêu diệt tất cả quái vật.
Ba con sói nhạy bén phát hiện sự tồn tại của quái vật trong khí, dòng m.á.u thức tỉnh trong cơ thể chúng sắp lao về phía quái vật, nhưng Mai Ngạn Quân và hai con ch.ó đè chặt, mới để chúng phá hỏng chuyện lớn của Đinh Mộ.
Đi thêm một đoạn nữa, cô bóp c.h.ế.t tất cả những con quái vật trốn trong một hang động.
Đinh Mộ cẩn thận quét qua, phát hiện còn dấu vết của quái vật trong khu rừng xung quanh hồ muối, cô mới kéo Mai Ngạn Quân trở về.
Trên đường , Đinh Mộ thấy tuyết bám cành cây, cô liền trò chuyện về vấn đề thời tiết với Mai Ngạn Quân, “Tuyết rơi tháng bảy, còn chuyện gì mà tận thế .”
Tuy cô cảm thấy khó tin nhưng trong lòng nhiều đổi, vẫn ăn uống như bình thường.
Mai Ngạn Quân thấy cô cũng chỉ cảm thán, chứ hề đau buồn, nhíu mày : “Trái đất cần thời gian để khôi phục sức sống, giống như những cây khô héo , cây cối trong rừng ngày càng ít, môi trường sẽ ngày càng trở nên khắc nghiệt, chỉ sợ con ngay cả hít thở oxy cũng khó khăn.”
“ ! Nguy cơ sinh tồn của nhân loại vẫn còn ở phía .” Đinh Mộ thở dài, cô bi quan, nhưng cũng lạc quan mù quán.
DTV
“Mộ Mộ, nếu những cái cây vẫn thể sống thì đây?”