Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 472

Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:35:05
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Mộ nhớ kiến thức học khi còn học, “Nếu cây, CO2 và oxy sẽ tuần , hàm lượng CO2 sẽ ngừng tăng lên. Càng nhiều CO2, càng ít oxy, cuối cùng sẽ c.h.ế.t vì thiếu oxy.”

Cô đá lớp đất tơi xốp chân, tiếp tục : “Đất rễ cây bám sẽ gây xói mòn nghiêm trọng, cuối cùng đất đai trở nên sa mạc hóa, cầu sẽ biến thành sa mạc.”

Mai Ngạn Quân góc nghiêng của Đinh Mộ, nặng nề : “Chúng còn thể sống ở thung lũng bao nhiêu năm nữa?”

“Anh c.h.ế.t ?” Đinh Mộ hỏi ngược .

“Hả?” Mai Ngạn Quân nhất thời phản ứng kịp.

“Anh c.h.ế.t ?” Đinh Mộ hỏi nữa.

Lần , Mai Ngạn Quân hiểu, nghiêm nghị : “Mộ Mộ, ai cũng sống, ai c.h.ế.t cả.”

Đinh Mộ: “Em ngoài dạo, bây giờ thông tin tắc nghẽn, thế giới bên ngoài thế nào nữa.”

Sắc mặt Mai Ngạn Quân sa sầm, “Anh sẽ cùng em.”

Đinh Mộ đầu nở một nụ với , “Được.”

Ba con sói nhỏ chạy khỏi rừng, Bình An và Thiểm Điện tận tụy bên cạnh hai .

Trở khu cắm trại của Tôn Hạo ở hồ muối, một đống lửa lớn nhóm bãi đất trống, Đầu Trọc và Diêu Nghiêu đang chuyện đùa bên đống lửa.

Hai đến gần, Hoàng Hiến Dân lấy mấy củ khoai lang nướng từ trong đống lửa , Đinh Mộ cũng đang đói, cô khách sáo bóc vỏ ăn luôn.

Biết hai trở về, thím Trần dẫn Hoàng Nguyệt Phương khỏi nhà Tôn Ly.

Đinh Mộ ăn hết hai củ khoai lang, cô vỗ tay một cái chuẩn về nhà.

Đường lầy lội khó , Tôn Hạo cũng giữ , đều tiễn.

Sau khi mấy Đinh Mộ xa, Tôn Hạo trở về thấy lửa đang cháy to, lớn giọng : “Đầu To, thím Ngũ, Tôn Ly, mang nồi đây, bắt đầu nấu cơm thôi!”

Một đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo khoác quân đội rộng thùng thình càng thêm thô tục hỏi: “Chủ sự Tôn, nấu thịt ?”

Tôn Hạo sảng khoái : “Nấu! Đốt thêm hai đống lửa nữa, nấu thêm vài nồi mới đủ ăn.”

Người đàn ông thô tục nhận câu trả lời, lập tức vui mừng khôn xiết, “Được! ngay.”

Đầu To khiêng nồi , “Anh Hạo, tối nay chúng ăn gì?”

“Thịt hầm khoai tây, hôm nay mì trắng trộn với một ít mì đen để bánh dán, mấy các rửa hai bó rau xanh, đừng rửa nhiều quá, ăn tiết kiệt thôi.” Tôn Hạo dặn dò từng một.

Người trong thung lũng về đến nhà, bọn họ ăn cơm canh nóng hổi. Mặc dù thịt cắt thành từng miếng nhỏ, rau cũng cắt nhỏ, nhưng bánh nướng ngâm trong nước canh vị thịt thì khỏi thơm ngon đến mức nào.

Đinh Mộ vốn định ngày hôm sẽ ngoài, kết quả tối hôm đó bọn họ ăn cơm xong, thì trời đổ tuyết lớn.

Gió thổi mạnh, chỉ thấy tiếng tuyết rơi ngừng trong đêm đặc biệt yên tĩnh .

Tuyết rơi liên tục trong một tuần, ngày nào trong thung lũng cũng tranh thủ lúc tuyết nhỏ để leo lên mái nhà xúc tuyết.

Tuyết ngừng rơi sáng ngày thứ bảy, thời tiết lạnh giá, lượng củi tiêu thụ nhiều.

Sau khi tuyết ngừng rơi, trong thung lũng tụ tập ở nhà ăn ngoài chặt củi nhưng Hoàng Hiến Dân ngăn , “Tuyết rơi liên tục một tuần, lúc tuyết còn khá mềm, giẫm lên dễ lún xuống hố, đợi thêm một thời gian nữa.”

Mọi đều ngơ ngác, bọn họ là chó phương nam, cũng từng xúc tuyết khi trời cực lạnh, nhưng tuyết nhanh sẽ đóng băng cứng ngắc.

Đinh Mộ hỏi: “Phải đợi bao lâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-472.html.]

Hoàng Hiến Dân: “Ít nhất một đêm.”

Mọi tin, ngoài giẫm lên tuyết xúc, thật sự giống như Hoàng Hiến Dân , tuyết mềm.

Đinh Mộ đồng ý đợi thêm một ngày, hẹn sáng mai xuất phát chặt củi.

Lam Vũ dẫn theo mấy bé La Tuấn, bọn họ giống như phát hiện một vùng đất mới thú vị, cả lăn lộn tuyết mềm, còn chơi trò ném tuyết.

Mai Ngạn Quân, Trương Bằng Phi và Lý Gia Minh huấn luyện mười mấy con sói nhỏ trong nhà kính xong. Nghe thấy tiếng ồn ào cửa nhà ăn, Bình An và Thiểm Điện dẫn đàn con của chúng chạy đến.

Nhìn , chó và sói đang lăn lộn tuyết, khóe miệng Đinh Mộ giật giật, cô sang Đường Thất đang bên cạnh, “Em quản ?”

Đường Thất bất lực dang hai tay: “Không quản nổi, cũng chẳng quản thế nào.”

Cô còn mong Lam Vũ thể lăn lộn đó cả ngày, tiêu hao hết năng lượng dư thừa, để khỏi về nhà loạn.

Đầu Trọc, Diêu Nghiêu và Lý Trí Dũng cho gia cầm ăn xong thì khỏi khu chăn nuôi, ngửi thấy mùi hương quyến rũ , mấy cùng tham gia trận hỗn chiến.

Đầu Trọc nắm một nắm tuyết ném Lam Vũ, Lam Vũ né tránh đòn tấn công phía , cúi xuống, tuyết rơi cổ áo, lạnh đến mức khiến nhảy lên run ngừng.

Quay đầu thấy Đầu Trọc và Diêu Nghiêu ngặt nghẽo, Lam Vũ chộp lấy một nắm tuyết ném về phía hai bọn họ, “Được lắm Tam Thổ, dám chơi trò đánh lén với .”

Diêu Nghiêu đổ oan, “Đừng vu oan cho khác, là Tuấn ném đấy.”

“Hai các cùng một giuộc.” Hai đánh một, Lam Vũ sợ đánh , chộp lấy tuyết ném tới tấp Đầu Trọc và Diêu Nghiêu.

Mai Vũ Văn vẫn luôn trọng già dặn, thấy tiếng động liền khỏi nhà, dẫn theo ba con sói nhỏ giúp đỡ đàn sói con.

Cảnh tượng nhất thời chìm trong trận chiến ném tuyết hỗn loạn, tiếng đùa của vang vọng khắp thung lũng...

Ngày hôm , Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân dẫn trong thung lũng rừng đốn củi từ sớm.

Khu rừng còn nguy hiểm tiềm ẩn, Mai Ngạn Quân với Trương Bằng Phi rằng thể về khi đốn xong củi, cần đợi bọn họ, và Đinh Mộ sẽ tuần tra vách đá.

Khi dây thừng thả xuống một nửa, Đinh Mộ thấy tiếng thở hổn hển của quái vật bên , cô vội vàng nhỏ với Mai Ngạn Quân: “Có quái vật ở phía .”

DTV

“Ở vị trí nào, nhiều ?” Mai Ngạn Quân hỏi.

“Không nhiều, chỉ ba con, chúng đang trốn trong một hang động sập một nửa.”

Khi Đinh Mộ định dùng tinh thần lực để tiêu diệt chúng, Mai Ngạn Quân ngăn : “Em đừng lo, để xuống g.i.ế.c chúng.”

Nói xong, đợi Đinh Mộ trả lời, nhanh chóng tụt xuống vách đá. Chẳng mấy chốc, tiếng mũi tên sắc nhọn đ.â.m da thịt vang lên. Đinh Mộ từ từ trượt xuống theo dây thừng, trong khi Mai Ngạn Quân bắt đầu kiểm tra cẩn thận khu vực xung quanh vách đá.

“Có phát hiện gì ?” Đinh Mộ hỏi.

Nhìn ba con quái vật gầy trơ xương mặt đất, Mai Ngạn Quân nhíu mày: “Chúng trốn ở đây từ khi tuyết rơi, dấu vết hoạt động của chúng xung quanh đây.”

“Đi thôi, chúng nơi khác xem .”

Hai vòng qua phía bên của Lang Cốc từ vách đá, g.i.ế.c cứ kỳ quái vật nào bọn họ gặp đường. Khi qua khu rừng Lang Cốc, Mai Ngạn Quân hỏi: “Em đến Lang Cốc xem ?”

Đinh Mộ hiểu ý đang về Chu Tinh Nghiên và đứa con mới sinh của cô . Đinh Mộ lãng phí thời gian những cuộc trò chuyện cần thiết, nên cô lắc đầu: “Trấn trưởng Trát Cát nhiều tài giỏi, nếu bọn họ giải quyết , thì bọn họ sẽ đến thung lũng.”

Rời khỏi Lang Cốc, Mai Ngạn Quân lập tức dịch chuyển tức thời, đưa Đinh Mộ băng qua khu rừng xuống núi. Khi ngang qua khe nứt, Đinh Mộ cố tình sử dụng tinh thần lực để kiểm tra tình hình bên trong. Bên trong sâu, cô vẫn thể thăm dò đến tận cùng.

“Kỳ lạ, còn dấu vết của quái vật bên , chúng ?”

“Không chúng vẫn luôn sống trong bóng tối , chúng thể ?” Mai Ngạn Quân cũng bối rối.

“Đi thôi, chúng đến khu rừng quanh hồ muối xem .” Không thể hiểu , Đinh Mộ cũng quá bận tâm.

Loading...