Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 493

Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:36:03
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Mộ vội vàng trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa, bộ quần áo sạch sẽ. Cô lấy vài gói tã giấy từ trong gian, chuẩn hai bình sữa, cầm một chiếc ô khỏi nhà.

Ở cửa, cô gặp Mai Ngạn Quân dẫn theo Mai Vũ Văn và Kỳ Kỳ. Trương Bằng Phi và Đầu Trọc đang dẫn những con ch.ó sói đầy bùn lầy trở về nhà.

“Chị dâu, em gặp dì Vương, Đào Dương sinh một bé gái.” Đầu Trọc thấy Đinh Mộ cầm theo đồ, hỏi.

“Nhanh ?” Đinh Mộ thể tin , cô nghĩ ít nhất cũng đến sáng mai: “ xem .”

“Mẹ, con xem em gái.” Kỳ Kỳ chạy theo Đinh Mộ.

Đinh Mộ thấy cô bé bẩn thỉu, mặt đầy dấu bùn: “Con bẩn quá, sẽ mang vi khuẩn cho em bé, ngoan! Con về tắm rửa , ngày mai dẫn con xem em gái.”

Kỳ Kỳ bĩu môi, miễn cưỡng theo Mai Vũ Văn về nhà.

Tại nhà Diêu Nghiêu, Đào Dương thuận lợi sinh hạ một bé gái nặng năm cân rưỡi. Lưu Lệ và Hoàng Nguyệt Phương giúp cô lau dọn sạch sẽ, quần áo mới.

Mai Đóa nhận đồ từ tay Đinh Mộ và đặt lên bàn, nhẹ nhàng : “Cô Đào sinh thuận lợi, chịu nhiều đau đớn thì bé đời.”

Có lẽ vì quá mệt mỏi, khi Đào Dương sinh xong ngủ say.

Hoàng Nguyệt Phương nhẹ nhàng đặt bé gái đang ngủ lên giường nhỏ: “ là một bé gái thương ! Tắm rửa xong mặc quần áo mới cũng , xem! Ngủ ngon lành.”

Đinh Mộ nghĩ thể do thường xuyên ăn nông sản từ gian, nên cơ thể và thai nhi của Đào Dương chăm sóc .

Cô tiến gần bé gái ngoan ngoãn ngủ giường nhỏ. Khuôn mặt đứa bé đỏ ửng, sống mũi cao, ngũ quan thanh tú, trông giống Diêu Nghiêu hơn. Mấy ngón tay lộ thon dài.

“Ừ, trông giống Diêu Nghiêu.”

Diêu Nghiêu từ cửa bước thấy lời Đinh Mộ, ngây ngô đắp chăn cho Đào Dương đang ngủ say: “Giống Đào Dương cũng mà.”

Anh bước đến bên giường nhỏ đứa bé nhỏ xíu đang quấn chặt, lòng mềm nhũn. Bé con là duy nhất đời cùng huyết thống với .

Có lẽ vì quá xúc động, Đinh Mộ còn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Diêu Nghiêu, thấy đến bên giường Đào Dương.

Lần đầu cha thì ai cũng thế.

Tuyết rơi ngày càng dày, Lưu Lệ chăm sóc Đào Dương. Đinh Mộ liền dẫn Đường Tư và Mai Đóa, tiện đường đưa Hoàng Nguyệt Phương về.

Trời đất tuyết bay mịt mù, trong nhà kính nhiều vây quanh, mấy lò sưởi ấm, nhiệt độ cao hơn ngoài trời đến mười hai mươi độ.

Qua trận chiến ban đêm, trong đội của Ngô Thiện Dân mới hiểu rõ sự chênh lệch là gì.

Thần xạ thủ trong đội của họ, Thạch Trường Sinh, đang sinh động kể việc Đinh Mộ b.ắ.n c.h.ế.t quái vật: “Lúc đó ngay bên cạnh cô . Các , cô thế nào mà b.ắ.n ba mũi tên cùng lúc, trúng ba con quái vật. ba con ở phía , mà là quái vật ở phía chỉ huy.”

Mấy cùng tổ với Thạch Trường Sinh cũng gật đầu đồng tình: “ thế! thế, lúc đó tình hình hỗn loạn. trời tối, chúng b.ắ.n ba mũi trúng một mũi lắm .”

“Cô thật sự là một nhân vật siêu mạnh vô địch!”

Cuộc thảo luận của khiến Ngô Thiện Dân nhớ tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa Lam Vũ, tay b.ắ.n của thật nhanh, chuẩn và ác.

Lúc , bảo vệ cổng cũng cảm than: “Các thấy tay b.ắ.n của Lam Vũ, thật sự là nhanh và chuẩn.”

, chúng b.ắ.n trúng con nào, mà b.ắ.n c.h.ế.t năm sáu con .” Người khác phụ họa.

“Người trong thung lũng tài năng xuất chúng. Chúng nghĩa là khác .”

“Những thiếu niên mười mấy tuổi càng dũng mãnh vô cùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-493.html.]

“Ôi, đừng nữa, còn thấy thua cả con gái.” Có nhớ tài b.ắ.n g.i.ế.c quái vật của Từ Nặc, thật sự là so với , khiến tức chết.

“Lúc đó còn thung lũng ít như sống sót. Xem cách họ đối phó hôm nay, phản ứng nhanh chóng, trật tự, phối hợp nhịp nhàng.”

Cuối cùng, Ngô Thiện Dân tổng kết trận chiến: “Vì , chúng cũng trở thành những như thế, tăng cường huấn luyện.”

Trong nhà kính của Tôn Hạo nhiều nhưng hầu như đều yếu đuối. Lúc từng cúi đầu , đều hồi tưởng, suy ngẫm về biểu hiện của chiến trường.

thấy thua cả chó.” Có những lời chán nản.

Người khác cũng đồng tình: “Chó còn dũng cảm hơn chúng .”

Cũng phục: “Hai cần gì hạ thấp , nâng chó lên thế?”

“Thực tế là mà. Quái vật xông lên tường rào, đều là do chúng phòng thủ yếu, mới để quái vật xé toang phòng tuyến. Nếu mấy con ch.ó sói, chúng quái vật kéo .”

DTV

Mọi im lặng, vì đúng, hầu hết họ sắp xếp lên tường rào vách đá, quá trình chiến đấu như thế nào thì họ rõ như ban ngày.

Tôn Hạo liếc qua bầu khí ảm đạm trong nhà kính, lên lớn: “Mọi đừng nhục chí. Chỉ cần huấn luyện , chúng chắc chắn sẽ mạnh lên.”

! Chúng mạnh lên, thể trở thành gánh nặng của thung lũng.” Mọi âm thầm cắn răng.

“Ít nhất cũng mạnh hơn bên cạnh!”

Điều đáng sợ nhất là sự so sán. Hai đội cùng đến thung lũng, họ chỉ hơn đội bên cạnh về lượng , còn các mặt khác thật sự bằng.

Đinh Mộ để tâm lắm đến hai đội trong nhà kính. Tận thế nhiều năm như , nếu họ còn rõ đường tương lai, sống cũng là lãng phí lương thực.

Thung lũng thu nhận họ, chỉ là để tụ sưởi ấm, bảo tính mạng. Cô tuyệt đối cho phép họ hình thành thói quen dựa dẫm khác.

Cô và Mai Đóa về nhà. Mấy con ch.ó sói dọn dẹp sạch sẽ, Trương Bằng Phi và Đầu Trọc về.

Vào nhà, Mai Đóa dính ít vết máu, Đinh Mộ vội bảo cô bé rửa ráy.

Bình An và Thiểm Điện quấn lấy cô, liên tục vẫy đuôi.

“Hai đứa thật giỏi, đúng là chú chó !” Đinh Mộ khen ngợi hai chú chó, tiếc lời khen, thưởng cho chúng đùi gà lớn.

Hai chú chó cũng là nô lệ của vợ, nhận đùi gà, nỡ ăn, mang cho Sói hai và Sói ba.

Đinh Mộ thấy chỉ lắc đầu. Mai Ngạn Quân tựa khung cửa lau tóc gần khô, cô tương tác với chó, một lúc mới lười biếng : “Mộ Mộ, em xem quái vật phát điên, đột nhiên xuất hiện nhiều như ?”

Thấy chỉ mặc mỗi áo đơn, Đinh Mộ nhận khăn từ tay , kéo nhà, bên lò sưởi. Cô lau tóc cho : “Anh quên ? Quái vật vốn sinh trưởng trong bóng tối lạnh lẽo lòng đất. Mùa đông là thời kỳ hoạt động của chúng, giống như đêm cực dài .”

“Bây giờ quái vật sinh sản nhiều như , chắc chắn sẽ cần một lượng lớn thức ăn. Chuột biến dị, biến dị và con liền trở thành nguồn thức ăn hàng đầu của chúng.”

“Nếu thức ăn đủ, quái vật cấp thấp nhất chắc chắn cũng trở thành thức ăn của chúng.”

“Những con quái vật còn ăn cả xác đồng loại.”

Mai Ngạn Quân sờ thấy tóc khô, nắm tay Đinh Mộ: “Được , cần lau nữa.”

Anh treo khăn lên, xuống bên cạnh Đinh Mộ, tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhíu mày : “Không tình hình đội Lưu Cảnh Hoằng thế nào ?”

“Đừng lo, Lưu Cảnh Hoằng mang theo vũ khí trang tinh nhuệ, chắc vấn đề gì lớn. Đợi tuyết ngừng chúng xem.”

Đinh Mộ xong, vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trán . Hai năm qua, quá nhiều việc lo lắng, nếp nhăn mặt Mai Ngạn Quân dùng mắt thường cũng thể thấy tăng lên nhiều.

trong mắt Đinh Mộ, vẫn trai và quyến rũ như .

Loading...