Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:36:28
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đinh Mộ xong, cô dùng ý niệm nhanh chóng tìm trong gian loại thuốc cần, đó bỏ hộp thuốc lớn, mang khỏi gian.
Diêu Nghiêu xong còn chờ Đinh Mộ trả lời, khi đầu , liền thấy đùi cô xuất hiện một hộp thuốc lớn, phi cơ theo đột nhiên run lên.
“Làm ?” Đinh Mộ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nắm chặt một tay tay vịn, một tay ôm hộp thuốc.
Diêu Nghiêu nhanh chóng định tinh thần, đó bình tĩnh : “Có một luồng khí nhỏ.”
Đầu óc linh hoạt, nhanh liền nghĩ tới một khả năng, ánh mắt khẽ chuyển động.
Khoảng mười phút , chiếc trực thăng dừng ở bãi đất trống một lều trại.
“Lều là trại ở thung lũng của chúng .” Sau khi xuống máy bay, Diêu Nghiêu chỉ mười mấy chiếc lều, với Đinh Mộ.
Đoàn nhanh chóng đến lều của Mai Ngạn Quân, bên trong ba canh giữ, Đầu Trọc, Lam Vũ, còn một bác sĩ chắc là ở tuyến phòng thủ.
Mai Ngạn Quân còn tỉnh hẳn, đó đắp chăn dày, khuôn mặt chút huyết sắc nào của một tia đỏ bừng dị thường, Đinh Mộ chỉ cần liếc mắt thoáng qua cũng thể đang sốt.
Cô cầm theo hộp thuốc tiến lên, đặt tay lên trán Mai Ngạn Quân: “Anh thế nào ?”
Diêu Nghiêu ngắn gọn về tình huống của Đinh Mộ với bác sĩ nội trú.
Bác sĩ nội trú bất đắc dĩ : “Miệng vết thương rửa sạch và bang bó, nhưng chúng thuốc kháng virus và thuốc chống viêm, bây giờ chúng xem liệu thể sống sót .”
Đinh Mộ cau mày, trong lòng tính toán thời gian thương, cô nhanh chóng mở hộp thuốc, lấy thuốc kháng virus và thuốc chống viêm, lượt tiêm Mai Ngạn Quân.
Cô lấy thêm mấy viên thuốc, thô bạo mở miệng nhét hết , mở chai nước suối rót miệng .
Mặc dù Mai Ngạn Quân đang hôn mê, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, thể tự nuốt thuốc và nước.
Trên trán Đinh Mộ sớm đổ mồ hôi, khi xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt của bác sĩ nội trú sáng lên, chằm chằm các loại thuốc trong hộp thuốc của Đinh Mộ, đó kích động : “Cô, cô thể cho một ít thuốc ở đây ?”
Vừa vì quá mức khẩn trương lo cho vết thương của Mai Ngạn Quân, nên cô mở hộp thuốc mặt , Đinh Mộ liếc mắt trong lều trại, ngoại trừ bác sĩ nội trú, thì những khác đều là của thung lũng.
Lúc , Đầu Trọc và Lam Vũ, Diêu Nghiêu đều dùng ánh mắt cảnh giác bác sĩ nội trú.
“Trong đội còn ba thương nặng như Mai, thuốc của cô chừng thể cứu mạng sống của họ.” Thấy , bác sĩ nội trú vội vàng giải thích.
Đầu Trọc cũng đúng lúc lên tiếng: “Chị dâu, dị năng giả hệ lửa qua thung lũng của chúng cũng thương, là vì cứu , cũng nhờ , nếu thì an hem…”
“Bọn họ đều là của đội dị năng ?” Đinh Mộ mặt vô biểu tình, giọng lạnh lùng.
Đầu Trọc gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Vâng.”
Đinh Mộ lấy từ trong hộp thuốc ba mũi thuốc đưa cho bác sĩ nội trú: “Thật xin , những thuốc để lâu, tác dụng , cũng là ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống mà chữa.”
“Được! Con tự vận mệnh của , tin bọn họ sẽ .” Bác sĩ nội trú cầm thuốc chạy khỏi lều.
Đinh Mộ từ trong hộp thuốc lấy ba viên thuốc uống và hai bình nước suối mà cô đặc biệt chuẩn khi tới, đó đưa cho Đầu Trọc: “Đầu Trọc, tự cho bọn họ uống những thứ thuốc , nhất định dùng nước trong chai , nhớ kỹ, đưa chai cho bất kỳ ai cả.”
Đầu Trọc nhận lấy thuốc, trịnh trọng : “Chị dâu yên tâm, em tuyệt đối đưa cho khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-502.html.]
“Anh Tuấn, em và cùng .” Lam Vũ theo Đầu Trọc khỏi lều.
Mai Đóa kéo Kỳ Kỳ vẫn luôn ở phía theo dõi việc, cũng dám phát âm thanh.
Đinh Mộ thấy trong lều ai, cô liền xổm xuống, lật chăn đắp Mai Ngạn Quân , cởi trần, vết thương ở bụng trái băng bó, nhưng vẫn còn m.á.u rỉ .
“Chị dâu, chị băng bó vết thương cho ?” Rất nhanh, Diêu Nghiêu hiểu ý định của Đinh Mộ, xổm xuống hỏi.
“Ừm, dùng thuốc sát trùng của để rửa vết thương nữa.”
Mặc dù, ở tuyến phòng thủ nhân viên y tế nhưng thiếu thuốc, Đinh Mộ cảm thấy yên tâm.
Đinh Mộ lấy cồn từ hộp thuốc , khử trùng tay của và Diêu Nghiêu.
Diêu Nghiêu nhanh tay cởi bỏ băng gạc, Mai Đóa tiến lên một bước nghiêm túc cẩn thận .
Miếng băng gạc chỉ băng bó một lớp, nhanh chóng cởi , để lộ vết thương khâu và sạch, vẫn m.á.u loãng chảy từ miệng vết thương. Đinh Mộ lấy một bình chất lỏng màu nâu vàng, đây là thứ cô chuyên dùng để rửa sạch miệng vết thương do virus gây , dùng linh tuyền trong gian cộng thêm thuốc bắc đun sôi tạo nước sát trùng, “Dùng cái rửa miệng vết thương cho sạch sẽ.”
Diêu Nghiêu thành thạo dùng nhíp kẹp bông tiêu độc, thật cẩn thận mà lau miệng vết thương cho Mai Ngạn Quân, chỉ lau qua lau hai thì miệng vết thương khâu xong cũng còn thấy m.á.u rỉ nữa.
Dùng gần nửa lọ thuốc, Đinh Mộ mới bảo dừng .
Trong hộp thuốc còn năm lọ thuốc, Đinh Mộ với Diêu Nghiêu: “Diêu Nghiêu, mang mấy lọ thuốc gặp bác sĩ nội trú và bảo ông rửa sạch miệng vết thương cho nữa, nếu vết thương sẽ nhiễm virus và sẽ dẫn đến hư thối.”
Diêu Nghiêu lên, do dự hồi lâu cũng đưa tay nhận lấy: “Chị dâu, nếu như…”
Đinh Mộ lo lắng của , khi lấy những lọ thuốc , trong lòng cô tính toán : “Không , bọn họ sẽ chỉ nghiên cứu thành phần của thuốc bắc bên trong mà thôi.”
Lúc Diêu Nghiêu mới yên tâm nhận lấy, xoay khỏi lều.
Đinh Mộ lấy từ trong gian một ít quần áo mặc cho Mai Ngạn Quân, đó đắp chăn cho .
Lúc Kỳ Kỳ mới đỏ mắt tiến lên, nhỏ giọng nức nở : “Mẹ ơi, khi nào thì ba mới khỏi bệnh ạ?”
Đinh Mộ nắm lấy bàn tay chút lạnh lẽo của cô bé, cô bé thấy tiếng động liền vội vàng chạy khỏi nhà, kịp mặc áo khoác , Đinh Mộ lấy từ trong gian một chiếc áo khoác dày mặc cho cô bé.
“Đừng sợ, ba tiêm thuốc và uống thuốc , ba sẽ sớm khỏi thôi.”
Mai Đóa lặng lẽ ngoan ngoãn gói những miếng gạc và bông qua sử dụng một chiếc hộp nhỏ để đem đốt. Sau đó cô bé sắp xếp hộp thuốc, đóng nắp , lặng lẽ bên cạnh Đinh Mộ.
Sau một thời gian, cơn sốt của Mai Ngạn Quân giảm bớt.
Đinh Mộ mới đặt máy dò nhiệt xuống, rèm cửa lều từ bên ngoài mở .
“Những lọ thuốc đó từ đến?” Người tới ai khác chính là Liễu Cảnh Hoằng, nhanh , trừng mắt khuôn mặt Đinh Mộ.
“Là tự .” Đinh Mộ hồn nhiên , Lưu Cảnh Hoằng đến sớm hơn so với dự đoán của cô.
Lưu Cảnh Hoằng kích động đến mức hai tay run lên nhè nhẹ, Đinh Mộ , mặc dù là trải qua sống to gió lớn, nhưng cũng suýt thì mất bình tĩnh, giọng điệu tự chủ chút vội vàng: “Còn nữa ?”
“Có!” Khóe miệng Đinh Mộ nhếch lên.
“Làm để đổi với cô?” Hai mắt Lưu Cảnh Hoằng lập tức sáng ngời, những thứ nước thuốc đó, thì binh lính thương thể giảm thiểu khả năng lây bệnh .
DTV
Đinh Mộ liếc Mai Ngạn Quân vẫn còn đang hôn mê: “Lưu tướng quân, chờ khi nào Quân tỉnh , thì chúng xuống chuyện ?”