Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:37:07
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không mạng internet, bọn họ ban công hỏi xem nhà ai còn lương thực, thể bán cho bọn họ một ít hoặc đổi đồ , cũng ít hưởng ứng, nhà nhiều rau đổi lấy gạo, bột mì, nhà nhiều thịt đổi lấy rau xanh, còn dùng các vật dụng khác để trao đổi, ngoại lệ, về cơ bản đều là để giải quyết vấn đề ăn uống.
Cũng kẻ ngốc nghếch hỏi nước thì thế nào, nhiều trả lời bằng những cách khác , khuyên uống nước tiểu của , khuyên xuống lấy nước lũ uống, một ông lão đáng tin cậy nhất bảo cầm chậu ban công hoặc sân thượng hứng nước mưa.
Từ khi nước ngập, nước thải và nhà vệ sinh thể thoát nữa, hầu hết rác thải sinh hoạt của đều đổ thẳng mặt nước.
Đinh Mộ lấy cát vệ sinh cho mèo tích trữ đó , ai vệ sinh thì bỏ chậu, khi dùng xong thì tự dọn sạch vứt ngoài.
Ba Lam Vũ từ chối ý của Đinh Mộ, bọn họ dùng cát vệ sinh cho mèo, nên Đinh Mộ đưa cho bọn họ mấy cuộn túi đen.
Sáng hôm đó, một chiếc thuyền xung phong đến chân tòa nhà, nhân viên công tác thuyền cầm loa lớn thông báo, chính phủ sẽ phân phát lương thực cho từng tòa nhà ngày mai, mỗi thể nhận theo chứng minh nhân dân.
Người dân ở các tòa nhà thấy đều hò reo vui mừng, già còn bật nức nở: Chính phủ bỏ rơi bọn họ!
Đinh Mộ xong trong lòng tràn đầy cảm xúc, thiên tai tận thế mới chỉ bắt đầu, sẽ càng ngày càng khó khăn, lương thực dự trữ của chính phủ thể kéo dài bao lâu.
“Chị dâu, chị xem tại thời tiết đột ngột đổi như ? Đối mặt với thiên tai, con nhỏ bé chúng sức chống cự, chỉ thể mặc cho chúng tàn phá thôi.” Lý Gia Minh chiếc thuyền xung phong dần dần xa, lẩm bẩm .
Hình như cần Đinh Mộ trả lời, tiếp tục buồn bã : “Nếu cứ tiếp tục như , sớm muộn gì trật tự xã hội cũng sẽ sụp đổ, lòng tan rã, đến lúc đó đây?...”
Đây là một đứa trẻ bụng, cho dù gia đình mang nhiều bất hạnh đến cho Lam Vũ, nhưng vẫn giữ lòng , là một con m.á.u thịt tình cảm.
Đinh Mộ khâm phục khả năng của Mai Ngạn Quân, ba Lam Vũ là , đầu trọc cũng , thậm chí cả Lâm Trí Viễn từng giữ chức vụ cao cũng , cô cảm thấy may mắn vì những bên cạnh trong kiếp .
Một giọng phá vỡ dòng suy nghĩ miên man của Lý Gia Minh, cũng như bầu khí cảm động của cô.
“Nghĩ nhiều gì, chỉ cần còn sống một ngày, ăn no mặc ấm là , còn cứ để ông trời sắp đặt thế nào thì sống thế đấy!” Lam Vũ hì hì . “Đi theo Quân và chị dâu chắc chắn sai, lúc em và Diêu Nghiêu trại trẻ mồ côi nuôi, nghiệp đại học thì đơn vị nuôi, Quân và chị dâu nuôi, em chẳng cần nghĩ ngợi gì cả.”
Đinh Mộ chọc bởi lời phát biểu ‘vĩ đại’ của , nghĩ đến một câu đang thịnh hành mạng, lẽ đang về những như Lam Vũ.
Ở nhà lâu ngày tự nhiên ngơ ngẩn, đam mê đến độ tự khắc đáng yêu. Người bệnh tâm thần suy nghĩ rộng, thanh niên ngốc nghếch niềm vui nhiều.
Chính phủ cử ba chiếc thuyền xung phong đến phụ trách việc phân phát lương thực, mỗi thuyền ba , những thứ phủ lớp vải dầu thuyền chính là từng bao gạo năm cân.
Tòa nhà 1 ở, mỗi thuyền phụ trách một tòa nhà.
Nhanh chóng đến lượt tòa nhà 5, đều cầm chứng minh nhân dân của xếp hàng cầu thang.
Nhân viên thuyền kiểm tra chứng minh nhân dân ở cửa sổ cầu thang, đảm bảo và giấy tờ trùng khớp, khi kiểm tra xong vấn đề gì thì nhân viên phía sẽ đưa một bao gạo từ thuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-83.html.]
Tầng 17, 18 trừ trẻ em và chó ở nhà thì tất cả đều ngoài, xếp hàng cầu thang, cửa cũng khóa , cần lo lắng lên lầu cướp đồ.
Một bà thím đầu trọc, liên tục đầu liếc , Lam Vũ và những phía bằng ánh mắt hung dữ, đầu trọc giữ nguyên tắc “địch động, động”, lặng lẽ quan sát gì.
DTV
Đinh Mộ phía nhận , khi bọn họ chuyển vật tư lên lầu, phụ nữ lục túi của đầu trọc.
“Đồng chí khu vực, mấy bọn họ là chủ sở hữu của tiểu khu chúng , hưởng chính sách nhận gạo ở đây!” Bà thím đó chỉ đầu trọc và những khác lớn tiếng .
Lúc đầu trọc cũng hiểu , phụ nữ vẫn còn thù hận chuyện nên đang trả thù cá nhân.
Anh tỏ vẻ khinh bỉ, giơ chứng minh nhân dân tay lên chế giễu: “Thấy , đây là chứng minh nhân dân! Không ngờ bà mắc chứng mất trí nhớ của già, hôm qua nhân viên cộng đồng nhận gạo theo chứng minh nhân dân mà!”
Bà thím tức giận đến đỏ mặt tía tai, một cách ngang ngược: “Cậu là chủ sở hữu nhà trong tòa nhà , nhận gạo ở đây, giấy chứng nhận nhà đất của tiểu khu chúng .”
Đầu trọc hề sợ hãi sự giở trò của bà : “Bà tưởng bà là ai ? Bà tính! Nhân viên chính phủ còn gì, bà ở đây ầm ĩ cái gì chứ!”
Bà thím tức đến mức chỉ tay đầu trọc, một lúc gì, lưng đẩy mạnh Dương Thiến Vân vô tội bên cạnh.
Dương Thiến Vân giận cá c.h.é.m thớt vững suýt ngã, may mà Lam Vũ phía kịp thời kéo cô , mới ngã xuống đất.
Cô vững, trở tay tát bà thím một cái thật mạnh, sự hung dữ lộ trong mắt. “Muốn đánh thì đến đây, đừng con nó đấu võ mồm!”
Chồng và con trai của bà thím đang phía thấy bà tát, thì cùng bước .
Đầu trọc và ba ngươi Lam Vũ thấy ưỡn n.g.ự.c thật cao, thua thua khí thế, ngon thì đến đây!
“Làm gì ! Mấy nhận thì về ! Nếu còn gây sự thì ai cũng nhận!” Nhân viên công tác trông thấy bầu khí giương cung bạt kiếm , kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Mọi xong đều ngoan ngoãn như chim cút.
Tòa nhà 5 nhiều cư dân, chẳng mấy chốc đến lượt đầu trọc.
Anh nịnh nọt, hỏi nhân viên với giọng nịnh bợ: “Đồng chí, hỏi một chút, các khu vực khác đều đang phát lương thực cùng một lúc ?”
Không giơ tay đánh mỉm , nhân viên kiên nhẫn giải thích với : “Từ hôm qua bắt đầu một nơi phát lương thực , một nơi khác thì đến ngày mai, thiên tai ập đến bất ngờ, nhiều nơi ngập lụt, mạng internet thông, thiếu nhân lực nghiêm trọng, tàu thuyền cũng đủ, thể phát lương thực cùng lúc .”
“Thật sự vất vả cho , trời mưa to thế mà còn vất vả vì nhân dân.” Nói xong, lấy một gói kẹo đưa cho nhân viên công tác, “Mọi cầm lấy ăn cho đỡ đói nhé.”
Nhân viên công tác thấy vẻ chân thành, liền khách sáo vài câu nhận lấy.